Hai người đợi từ sáng tới trưa, rồi lại đợi từ trưa tới chiều, thi thoảng có tiếp tân xinh đẹp qua hỏi han vài câu, thay trà nước, đợi tới tận 6 giờ chiều, sắp tan ca rồi thì người chiêu đãi kia mới dẫn một nam một nữ tới. Nữ thì váy công sở yểu điệu, ôm cặp hồ sơ đi sau một bước hẳn là thư ký, nam thì đầu bóng mặt mỡ, bụng phệ không ít, vẫn có thể nhận ra là Vương Vi Dân năm xưa, trên hồ sơ có ảnh.
Không còn giống cảnh sát nghèo mười mấy năm trước nữa, sơ mi trắng kẻ xanh, tay đeo đồng hồ bạch kim, quần âu thẳng tắp, giày da bóng lộn không dính bụi, đứng ở đâu cũng là dáng vẻ nhân sĩ thành đạt, huống hồ theo sau còn có một mỹ nhân OL, chính là cách phối hợp tiêu chuẩn nhất của thời đại.
Vương Vi Dân vừa mới đi vào đã làm bộ làm tịch mắng mỏ trợ lý, sau đó tươi cười đưa tay ra bắt tay hai vị cảnh sát: “Trợ lý Trương, làm việc kiểu gì thế? Sao tới bây giờ mới thông báo cho tôi, xin lỗi, hai vị đợi lâu rồi.”
Còn trợ lý thì vâng vâng dạ dạ nói hôm nay quá bận, kiếm trăm lý do nói lãnh đạo ngày trăm công ngàn việc.
“Không sao giám đốc Vương, nếu ông thấy không tiện, mai chúng tôi lại tới, hay là để chúng tôi mời tới chi đội nói chuyện.” Giản Phàm không nóng không lạnh nói, còn kèm theo uy hiếp nho nhỏ, dù xác định tâm lý trước, nhưng bị người ta ngó lơ cả ngày, sao không tức.
“Đừng đừng, nói ra chúng ta còn là đồng nghiệp mà, thế này đi, tời giờ cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói?” Vương Vi Dân thấy hai người kia không đưa tay ra thì bỏ tay xuống, ân cần mời mọc.
Giản Phàm ngồi xuống: “Giám đốc Vương, không cần đâu, chúng tôi ngồi bàn lạnh đủ rồi, lại ăn thêm cơm nguội nữa thì tiêu hóa không tốt, ở đây luôn đi. Rất đơn giản, chúng tôi chỉ hỏi vài câu thôi, 5 phút là xong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT