“Làm sao tôi biết được anh không nói dối? Tôi không tinh thông nghiệp vụ, anh biết hơn ai hết.” Giản Phàm giọng chẳng hòa hoãn hơn chút nào, sặc một mùi nghi ngờ, lòng tin đã mất là thứ không dễ lấy lại.
“Giản Phàm, rốt cuộc tôi làm gì khiến cậu mất lòng tin vào tôi như vậy?” Tần Cao Phong cười khổ.
“Ngay từ đầu anh đã nói dối tôi, không chỉ một lần, lại còn phối hợp với người khác lừa tôi, vậy mà anh yêu cầu tôi phải tin anh à? Giờ tôi không tin anh là hợp lý đúng không?”
“Chuyện đã tới đây thì tôi nói nữa cũng vô ích rồi, đi theo tôi, chi đội trưởng tìm cậu nói chuyện, tới lúc vạch trần đáp án rồi .... Xem cái này đi, xem tôi chuẩn bị cho cậu cái gì?” Tần Cao Phong gãi đầu, luận về đấu khẩu, hắn có lý cũng không nói lại với Giản Phàm, nhất là khi đối phương đề phòng mình như thế, cởi cúc túi áo ngực, lấy ra một tờ giấy đưa Giản Phàm.
Giản Phàm cầm lấy xem, là đơn xin từ chức đã đóng dấu đỏ của chi đội trưởng, ý tứ là bây giờ chỉ cần Giản Phàm điền tên của mình vào, y sẽ không còn là cảnh sát nữa.
Tần Cao Phong thấy Giản Phàm chẳng có phản ứng gì thì mất kiên nhẫn, nếu là người khác thì hắn đã cho vài cái tát tỉnh người rồi, nhưng với Giản Phàm làm thế càng phản tác dụng. Đây vốn là thằng nhóc nhút nhát, gặp chút chuyện là trốn, giờ trải qua vài việc thay đổi hẳn rồi, càng gặp cứng càng cứng đầu, gặp cứng càng ngang, khiến hắn không khỏi cảm giác tự chuốc phiền vào thân: “Chuyện này chỉ có tôi và chi đội trưởng biết mà thôi, nếu cậu muốn đi, thoải mái, nếu cậu muốn ở lại, hoan nghênh. Thế nào? Không phải tôi nuốt lời chứ?”
“Vậy muốn tôi đi làm gì nữa?” Nếu có thể từ chức rồi, Giản Phàm không muốn gây thêm thù hận với cảnh sát, chuyện đó không lợi lộc gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT