Hít một hơi, giọng điệu của Giản Phàm khi nói ra câu này thực sự khiến Tần Cao Phong phải sởn gai ốc, hắn không dám coi đó là một lời đe dọa, nói ra thằng nhãi này đã hai lần suýt giết người, dưới bề ngoài hiền lành vô hại kia ẩn chứa một con hổ dữ.
Tần Cao Phong có chút thiếu tự nhiên châm điếu thuốc: “Xem ra tôi lại vẽ rắn thêm chân rồi, tôi không định uy hiếp cậu, chỉ muốn khơi lên cảm giác vinh dự của cậu, không ngờ cuối cùng lại khiến cậu phản cảm. Có điều là cậu tự chột dạ thôi, lá thư từ chức của cậu không ở trên người tôi, tôi không tệ tới mức đem nó ra nói với người nhà cậu trong tình huống đó chứ? Rốt cuộc cậu muốn làm gì, giờ cậu đã là một công dân, yên tâm, mọi chuyện chỉ nhắm vào mình cậu, không liên quan gì tới cha mẹ cậu.”
“Anh thấy trêu đùa tôi vui lắm hả, tôi không cần biết anh có định làm thật hay không, rõ ràng anh muốn tôi sinh ra ý nghĩ đó, đừng tự biện hộ cho bản thân, anh làm xấu mặt chính mình đấy.” Giản Phàm không tin mấy lời giải thích đó, nói vô cùng gay gắt.
Tần Cao Phong gãi đầu chuyện này thất sách, quan trọng là hắn chưa hiểu do đâu Giản Phàm lại thù địch với mình sâu như vậy, nén giận xuống kiên nhẫn khuyên giải: “Giản Phàm này, cậu mặc bộ cảnh phục này chỉ vì tiền lương, vì lợi lộc, không có tí vinh dự nào à?”
Giản Phàm giễu cợt: “Anh nói thừa gì vậy, anh thử không phát lương một tháng xem xem trong đội còn mấy người ở lại? Anh cũng đâu cao thượng tới mức chỉ làm việc không cần lương, việc gì phải đưa thứ vinh dự gì đó ra nói.”
“Thằng Vương Bát Đản này.” Tần Cao Phong tức giận vơ gạt tàn ném thẳng tới.
Choang!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT