“Cái này thì không lo, cậu ta không to gan như vậy.” Tần Cao Phong lắc đầu, qua nhiều tháng theo dõi, biến hóa của Giản Phàm làm hắn phải không ít lần kinh ngạc. Một năm trước thôi là chàng trai nhát gan, bảo sao nghe vậy, giờ thành cả nhân vật khiến chi đội trưởng phải dè chừng, sau sự cố lần đó cảm giác Giản Phàm giống như trút bỏ hết xiềng xích trên bản thân rồi, giờ tới hắn cũng khó nắm bắt: “Chàng trai đó cực kỳ khó lường, thường xuyên ra tay ở chỗ chúng ta không ngờ tới, đầu óc của cậu ta hoàn toàn không giống người bình thường. Chi đội trưởng, tôi kiến nghị anh đưa cậu ta về Ô Long làm một cảnh sát nhỏ đi, tôi thà đã bỏ phí mất 8 tháng còn hơn, khẩu súng này lúc thì linh lúc thì không, tôi có cảm giác cậu ta dần vượt khỏi tầm khống chế rồi. Tới bây giờ tố chất nghiệp vụ, tố chất chính trị, thêm vào tô chất tâm lý đều be bét, tôi khuyến khích cậu ta rất nhiều, cổ vũ cậu ta phấn đầu, cuối cùng cậu ta chỉ thích chui vào bếp nếu không làm loại chuyện như với Nhân Thông và Tứ Phương. Chi đội trưởng, để cậu ta về thôi, chứ cậu ta mà có mệnh hệ gì, tôi ăn nói với người nhà cậu ta ra sao?”
Những lời này không biết là xuất phát từ bất tín nhiệm hay là không đành lòng, Tần Cao Phong vừa nói mắt vừa ánh lên nhìn sắc mặt chi đội trưởng, có lẽ từ trong lòng, thà để Giản Phàm mãi mãi là cảnh sát nhỏ, mãi mãi chui vào trong bếp còn hơn thành nhân vật ai cũng không đối phó nổi.
Không ngờ những lời này khiến chi đội trưởng vểnh râu trợn mắt, vô tình lộ ra thái độ lãnh đạo mắng Tần Cao Phong: “Cậu nên nghĩ ăn nói với tôi làm sao trước đi, trước khi tư tưởng ổn định, phải đề phòng cậu ta tiếp xúc với mục tiêu. Người do cậu bồi dưỡng, cậu nhất định phải có biện pháp áp chế cậu ta, đó cũng là có trách nhiệm với chính bản thân cậu ta, nếu còn xảy ra chuyện ba năm trước, tôi phái cậu đi thay thế.”
“Chi đội trưởng, tôi muốn đi lắm, có điều với tuổi nghề của tôi muốn làm người xấu không có cơ hội.” Tần Cao Phong đang nói thì có điện thoại, lấy ra xem số tức thì vui vẻ nói: “Chi đội trưởng xem đi, là Giản Phàm, cậu ấy vẫn tin tưởng tổ chức mà.”
Đùa thì đùa, Tần Cao Phong nhận điện thoại, ừ ừ vài tiếng, sắc mặt dần trở nên khó coi, nói một câu "Thứ hai tìm tôi", sau đó cúp máy, im lặng.
Chi đội trưởng nhíu mày, có linh cảm không lành, thúc giục: “Sao thế? Cậu ta muốn cái gì?”
“Cậu ta muốn từ chức.” Tần Cao Phong nặng nề nói một câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play