“Đừng nói những lời ủ rũ như thế Thổ Phỉ, không giống em chút nào, nhà em vẫn ở đó mà, cuối tuần có gì chỉ cần gọi điện bảo anh một tiếng, anh nấu cho, chỉ cần chúng ta không quên, tất cả vẫn còn đó.” Giản Phàm không ngờ rằng cô gái có chút vô tâm như Lương Vũ Vân lại có lúc đa sầu đa cảm như vậy, nhưng y cũng rất đồng cảm.
Y cũng nhớ chứ, đặc biệt cuối tuần, một thân một mình ở đội, thi thoảng bị Lương Vũ Vân quấy rầy cũng vui vẻ. Y có một cô em gái nhưng trước kia không hiểu chuyện, anh em cãi nhau chí chóe. Giờ em gái lớn rồi, lại là đứa độc lập tự chủ, làm Giản Phàm không có cơ hội thể hiện là người anh xứng đáng, nên rất thích cưng chiều Lương Vũ Vân. Kỳ thực trừ hay đấu khẩu thì luôn nhường nhịn cô gái này.
“Ừ, nhớ nhé, anh nói rồi đấy.” Lương Vũ Vân chớp chớp mắt trở nên vui vẻ, thoáng cái lại xìu xuống, hôm nay xem chừng có rất nhiều vấn đề, lại nói: “Giản Phàm, có vấn đề nhỏ này, anh nhất định phải giúp em mới đủ nghĩa khí.”
“Muốn ăn gì cứ nói, anh làm cho, muốn mở tiệc Liên Hoan, anh làm cả bàn tiệc lớn, thế nào, đủ nghĩa khí chưa?” Hôm nay là trường hợp đặc biệt Giản Phàm không trêu đùa mà vỗ ngực ngay.
“Không phải ...” Lương Vũ Vân khó xử: “Chuyện tình cảm cá nhân, hơi khó mở miệng.”
“Gì?” Giản Phàm thấy Lương Vũ Vân ngập ngà ngập ngừng thì hết hồn: “Em định ép thái giám động phòng à? Anh có tâm cũng không có lực, chuyện tình cảm của anh còn bung bét cả đây này. Lại cãi nhau với bạn trai à, anh không giúp nổi em đâu.”
“Á, anh nói đúng rồi.” Lương Vũ Vân tìm thấy điểm tấn công: “Chính vì chuyện tình cảm của anh nát bét, cho nên anh mới là người từng trải qua gập ghềnh rồi, em mới tìm anh nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT