“Đáng đời.” Giản Phàm chẳng an ủi thì chớ còn tương một câu: “Tham cho lắm vào, muốn bỏ 200 vạn ăn 200 vạn cơ, nợ xấu mà tòa án cũng chẳng làm gì được mà anh còn nhảy vào.”
“Này, ai có thù với tiền được chứ, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút thôi mà.” Đường Đại Đầu trợn đôi mắt nhỏ trắng nhiều hơn đen lên, cầm chai bia lên tu, đột nhiên trong đầu lóe sáng, cười lớn mấy tiếng, thân thiết nắm tay Giản Phàm: “Chà chà chà, sao tôi lại quên chân thần ở đây chứ, chuyện này có khi cậu có cách, chỉ chiêu cho tôi đi. Mấy cái trò bẩn thỉu, cậu giỏi hơn tôi nhiều.”
“Cái gì mà trò bẩn thỉu, ăn nói với cảnh sát thế à?” Giản Phàm thấy tên này lên cơn nhiệt tình, rụt tay lại: “Này Đường Đại Đầu, anh có ông anh rể lợi hại như thế kia mà, còn phải lo sao?”
“Cậu không hiểu, tôi không thể nói với anh ấy được, thứ nhất đây là việc tư do tôi tự nhận, không mượn tiền anh ấy mua nợ, mở mồm thế nào? Thứ hai, nói cũng vô ích, cậu có tiền tới mấy cũng không thể mua được hết cớm, bọn cớm à, bao tiền nuôi chúng cho đủ? Vả lại bên kia cũng nhiều tiền lắm, ĐM, chúng còn có cả người, đội thi công tới mấy trăm người, ai đánh nổi lũ thổ phỉ đó, giờ tôi thành chuột qua đường rồi ... Cậu nói oan không? Hồ đồ mua khoản nợ, lại bị bọn đồn công an xẻo một phát!”
Đường Đại Đầu cứ như chịu oan ức tày đình lắm vậy, nếu là trong phim chắc là cảnh chổng mông dập đầu "Bao đại nhân, con oan
Quá.”
...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT