Đường Đại Đầu sinh ra lớn lên ở Đại Nguyên, tới nay vẫn giữ bản sắc của người Đại Nguyên, sống trong con ngõ sâu rộng đủ một người đi, đây là nơi chưa giải tỏa của khu thành phố cũ, đi vòng vèo, rẽ trái phải không khác gì lọt vào ma trận. Tới cửa nhà Đường Đại Đầu, một cái viện tử kiều cũ, bị nhà cửa trái phải trước sau che cho không còn một chút ánh nắng nào chiếu tới được, có điều mùa hè nên cũng vừa vặn, tha hồ mát. Khi bốn người đi vào thì Đường Đại Đầu vừa mới rời giường, mặc cái quần thụng bùng nhùng, cởi trần, đang thở ngắn than dài chửi ông trời nắng rõ lắm.
Giản Phàm dẫn ba tên kia tới: “Giao người cho anh rồi đấy nhé, đội trưởng tôi nói, ân tình phải trả.”
Tiếp xúc với Đường Đại Đầu lâu rồi, tuy không thấy tên này quá xấu, nói chuyện làm việc đều có chút tức cười, nhưng cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, trong tiềm thức Giản Phàm muốn giữ khoảng cách nhất định, ân nghĩa rạch ròi.
Hôm nay Đường Đại Đầu không cười, nhìn ba tên kia là bò ngay dậy, đi vòng quanh ba người, nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, xem ra cái uy của hắn cũng rất lớn, ba tên kia thì Thán Chủy thấp nhất vẫn cao hơn Đường Đại Đầu nữa cái đầu, nhưng tên nào tên nầy cúi mặt co người, ngoan như chim cút, không dám đối diện với hắn.
Đường Đại Đầu đi vài vòng cuối cùng cũng
lên tiếng, à không ra tay, vung tay tát "bốp"
một phát vào mặt tên tóc đuổi ngựa dáng vẻ nghệ sĩ, mạnh tới mức Tôn Nhị Dũng lảo đảo lùi lại: “Năm xưa cha mày đáng nhẽ không nên để chị mày sinh ra thằng tiểu vương bát mày, mày ngông nghênh cái buồi, còn dám đối chọi với cớm à, chán sống rồi chứ gì, bình thường tao dạy mày ra sao? Cớm là cha là mẹ, thấy họ thì mày phải giả làm con làm cháu ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT