Tiêu Thành Cương còn đang đắc ý vì hôm qua mình không đi theo Giản Phàm làm chuyện ngu ngốc, ai ngờ lại gặp họa.
“Thằng chó này.” Quách Nguyên nổi nóng, đẩy cửa xe đi xuống đá một phát lăn xuống đất, chửi: “Mẹ nó, sao mày để Giản Phàm vào núi một mình giữa đêm hôm như thế à? Có biết vì sao đi tra án không được đi một người không, là để hỗ trợ cho nhau, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Mày ở trên xe ngủ chứ gì ... Cái thứ vô dụng này.”
Vừa chửi vừa đá, Tiêu Thành Cương nhảy như khỉ né tránh luôn mồn kêu oan, mấy người khác cùng trừng trừng mắt phẫn nộ, tới khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát mới ngừng. Bảy tám chiếc xe đỗ lại, lấp kín con đường thôn quê, Tần Cao Phong, Hồ Lệ Quân, Lục Kiên Định dẫn theo đám pháp y áo trắng chạy tới.
Lục Kiên Định vừa xuống xe đã lên giọng lãnh đạo: “Mọi người đợi ở đây, lát nữa thống nhất chỉ huy lên núi lấy vật chứng.”
Hồ Lệ Quân thì hỏi gấp: “Giản Phàm đâu?”
Không rõ là ai đáp: “Ở trên núi cùng với chú Trần.”
“Xem kia, Oa ca xuống rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT