Mấy chục lần trước đó tới nơi nào Giản Phàm cũng tìm được rất nhiều lý do phủ quyết, nhưng lần này y không tìm ra bất kỳ lý do nào cả.
Có lẽ hiện giờ bốn nghi phạm đang ở nơi nào đó trong thành phố, bàng quan nhìn đám cảnh sát chạy quanh như ruồi không đầu mà cười trộm, nơi có thể tìm kiếm thì chúng đã chôn dấu hết tung tích rồi. Hiện trường, đường bỏ chạy, xe cộ vứt bỏ, không hề có vân tay dấu chân, chúng đã xử lý hết, nhưng một nơi chúng không che dấu gì, đó là nơi tập bắn, vì khi đó chúng chưa thành nghi phạm.
Có phải là nơi này không? Lưng núi có một mảnh đất hết sức bằng phẳng, có vùng bình địa rộng tới mười mấy mét, cây cối thưa thớt có thể dùng mô phỏng hiện trường, tùy tiện treo tấm bia ở đâu cũng được, huấn luyện cả trăm người cũng không vấn đề, ở Đại Nguyên có thể tìm nhiều chỗ tốt hơn, nhưng không ở đâu an toàn hơn.
Đặt mình vào vị trí nghi phạm, Giản Phàm sẽ không chút do dự chọn nơi này.
Cho dù là đúng chỗ rồi, nhưng có thể tìm thấy cái gì, có thể chứng minh được cái gì, Giản Phàm không biết, có điều Giản Phàm thấy như đội trưởng đã nói, chỉ cần thấy mình làm không sai thì là đúng.
Nếu là đúng thì mình nên kiên trì.
Dần dần đêm dài qua đi, khi Tiêu Thành Cương ngáp dài tỉnh lại thì trời đã sáng, thấy Oa ca chưa về vội gọi điện xem xem có bị sói tha đi mất rồi hay không, vẫn ở trên núi, có điều không thu hoạch được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT