“Đây chính là điều mà tao định nói với mày, làm cái nghề cảnh sát nát có gì mà hay, còn chẳng nhiều tiền bằng người ta đạp xe ba bánh ngoài đường, hay gì chứ? Lại còn là hình cảnh, nguy hiểm chết mẹ, năm ngoái mày nằm viện, không cần tao nhắc chứ? Vả lại thanh danh cũng chẳng hay ho gì, cái bọn mặc cảnh phục còn nát hơn lũ thành quản.” Hoàng Thiên Dã cực kỳ thành kiến với nghề cảnh sát này.
“Ê, mày có thể chửi tao, đừng xỉ nhục nghề của tao, hiểu không? Khác nào chỉ hòa thượng mắc lừa trọc?” Giản Phàm trừng mắt lên không khách khí nữa, nếu là trước khi tới đại đội một, suy nghĩ của y không khác lão tam là bao, có điều bây giờ thân đó mới hiểu cái nghề đó mà nói như lão tam thì quá lệch lạc rồi. Vừa mới ở tiền tuyến kháng lũ về, cùng bao nhiêu anh em cảnh sát chung vai cứu nạn như thế, nghe mấy lời này đặc biệt chướng tai.
“Mày xem đi, xem bây giờ mày nói chuyện ngang ngược thế nào, Phí Béo nói mày thay đổi, tao cũng thấy mày thay đổi rồi.” Hoàng Thiên Dã trách móc, vẫn không quên ý tưởng của mình, uy hiếp: “Thực sự không làm à, vậy thì lần sau đừng vay tiền tao nhé? Đừng để khi cưới vợ xây nhà hay có chuyện khẩn cấp thì lại tìm tao kêu nghèo.”
“Mày ép tao à, không cho vay thì thôi, ai thèm, tao không quen mày.” Giản Phàm nằm xuống không thèm nói nữa.
“Cái thằng buồi này.” Hoàng Thiên Dã tức mình nhảy xuống ghế kéo Giản Phàm lên: “Được rồi, mỗi người nhường một bước, mày chỉ điểm cho tao cách mở quán, khi nào rảnh rỗi tới giúp tao được không?”
“Lão tam ...” Giản Phàm thấy thằng này nghiêm túc như vậy ngồi lên nói: “Mày nghĩ cho kỹ đi, người kinh doanh quán ăn bị lỗ nhiều vô kể, đó là điều thứ nhất, đừng nghĩ làm cái nghề này là lãi, đánh du kích còn dễ ăn chứ có cái quán cố định lắm thứ phiền lắm. Thứ hai mày phải có món đặc sắc, ví dụ Xuyên vị lâu mà chúng ta hay tới, nơi đó toàn món đặc sắc của đất Xuyên, ăn là chuẩn vị. Không có gì đặc sắc, mày treo biển lên chẳng ma nào để ý, đổi công sức lấy miếng ăn là đỡ đấy, nói không chừng lỗ vốn. Thứ ba, con người mày quá gian, không kinh doanh được quán ăn, đây là cái nghề làm nhiều mà lợi mỏng, mày bán bia chỉ hận không thể cho thêm nước, tao cho mỳ vào bát đầy một chút mày chê nhiều, vậy làm ăn lâu dài sao được? Thứ tư, thứ mình không hiểu, đừng làm.”
Hoàng Thiên Dã bị nói chẳng những không giận mà còn cười toét miệng, tay xoa vào nhau liên hồi: “Tao biết mà, Oa ca, mày là chuyên gia, nói câu nào chuẩn câu đố, mày giúp anh em đi. Làm sao cứ phải ôm lấy cái công việc cảnh sát như thế? Mày cũng có hiểu đâu, mày là đầu bếp cơ mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT