Muộn rồi, giải thích cũng muộn rồi, Dương Hồng Hạnh đảo làn thu ba, ánh mắt loé lên vẻ mê hoặc, ngón tay đặt nhẹ lên môi Giản Phàm, giọng nói rất ôn nhu rất êm ái: “Đừng nói, em hiểu tâm tư của anh rồi, đó là lời tỏ tình đẹp nhất mà em từng nhận được. Kỳ thực, em cũng thích một chàng trai, trước kia rất nghịch, có điều rất lương thiện; thích nói dối, nhưng tâm địa lại tốt; không có chí lớn, nhưng biết quan tâm tới người khác ... Trước kia em nghĩ rằng anh ấy không có tiền đồ, nhưng em nhầm, anh ấy rất dũng cảm, có trách nhiệm, em nghĩ trải qua nhiều chuyện, anh ấy đã là một nam nhân hợp cách.”
Lời tỏ tình này lại làm Giản Phàm thấy đắng nghét, chuyện gì thế này, đó là lời mình hình dung Tương Địch Giai, vậy mà cô ấy nhận hết, nhìn đôi mắt ôn nhu say đắm của Dương Hồng Hạnh, muốn giải thích mà không dám, nói ra bây giờ không ăn vài cái tát mới lạ.
Có câu, thà chọc giận một con sư tử chứ đừng bao giờ phá vỡ ảo mộng của một cô gái.
Dương Hồng Hạnh đang đắm chìm trong hạnh phúc hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt đau khổ của Giản Phàm, ghé tới gần hơn: “Trước kia em không biết, em tưởng rằng trong lòng anh không có em. Hôm nay em biết rồi, biết anh là người giữ mọi chuyện trong lòng, biết anh luôn ở góc nào đó nhìn em, có nguy hiểm nói cho em, sợ em lo, biết em đói mang món ăn ngon cho em, biết em bực mình thì tránh xa, cho em không gian. Em luôn chờ đợi nam nhân trong sinh mệnh của mình ... đó là anh!”
Tâm sự dấu kín trong lòng cuối cùng có thể thổ lộ, vẻ mặt thẹn thùng dưới ánh đèn đêm càng diễm lệ vài phần. Giản Phàm nghe mà cảm thấy ruột gan quặn lại, không xong, không giải thích không được, hai tay Dương Hồng Hạnh đã ôm lấy mặt: “Anh không cần giải thích, cũng không cần né tránh, cái nên tới rồi sẽ tới, em biết anh muốn nói gì, em chưa bao giờ chê anh vì bất kỳ điều gì ... Em, em biết anh muốn gì.”
Giản Phàm càng nghe càng hoảng, đầu óc có chút lộn xộn: “Anh, muốn ... không, anh không ...”
Lại muộn rồi, Dương Hồng Hạnh ghé môi tới, hôn nhẹ một cái, đôi mắt long lanh, tựa hồ không đã, lại ghé tới hôn lần nữa, rất vụng về: “Đây có phải là điều anh luôn muốn không? Từ khi ở trường tập huấn anh đã muốn rồi đúng không? Kỳ thực em luôn chờ đợi anh, nhưng anh quá nhát gan.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play