“Lúc ở trường tập huấn, bao nhiêu người như thế sao anh không sợ, cố ý trêu ghẹo em, bây giờ lại sợ là sao?” Dương Hồng Hạnh để trong lòng câu này rất lâu rồi, hôm nay quyết tâm tính sổ với Giản Phàm, mắt nhìn không chớp, không cho Giản Phàm né tránh mình nữa.
Giản Phàm vẫn còn nắm tay Dương Hồng Hạnh, mắt đảo tròn, đầu ghé sát tới, chóp mũi gần chạm vào nhau, cố tình cười thật gian: “Em thực sự không sợ?”
“Anh định dọa ai đấy?” Dương Hồng Hạnh bĩu môi, giọng coi thường: “Em thừa biết anh không có gan, lúc chúng ta đi tản bộ trong đêm, xung quanh vắng vẻ, anh cũng đâu dám làm gì, chỉ mạnh miệng.”
“Khi đó chúng ta là học viên, bây giờ là hình cảnh, em chưa xem bộ phim đấy à? Hình cảnh bản ... sắc!” Giản Phàm trừng mắt, cố ý kèo dài chữ cuối cùng, mặt hướng xuống dưới, nhìn chằm chằm vào cổ áo cô, Dương Hồng Hạnh ăn mặc nghiêm chỉnh, nên không lộ ra cái gì, nhưng do khẩn trương nên ngực nhô lên hụp xuống, làm đường cong lung linh dưới áo hiện lên hết sức sinh động.
“Anh chỉ nói mồm thôi, em thách anh đấy.” Dương Hồng Hạnh tim đập thình thịch, miệng nói thế, người lại hơi ngả ra sau.
“Được, em thất thân thì đừng trách anh.” Giản Phàm hai tay nắm vai Dương Hồng Hạnh đầy cô ngã xuống ghế, người đè lên, cổ vườn ra, cái môi chu lên như mõm heo, vô cùng ghê tởm.
Dương Hồng Hạnh vốn khao khát cảnh này từ lâu, nếu như tình ý miên mãn cũng được, nếu như ngon ngọt dụ khị cô cũng chấp nhận, nhưng mà phương thức thô bạo trực tiếp thế này, cô gái yêu lãng mạn như cô không chấp nhận, rụt tay lại che mặt khuỷu tay huých lên: “Đồ lưu manh! Tránh ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT