Dương Hồng Hạnh đứng ở bên xe, mặc cái áo mưa da cam, giày xăng đan trắng lộ ra ngón chân nhỏ, quần sắn lên cao, xinh đẹp duyên dáng, nhất là thần thái ôn nhu vừa rồi, khiến mấy cảnh sát tới nhận thức ăn hớp hồn, thực sự là hấp dẫn hơn cả ... bánh mỳ.
Cả đám nam nhân ở cùng một chỗ lâu dễ xuất hiện ảo giác thẩm mỹ, phàm thấy nữ nhân là thấy xinh đẹp, huống hồ là Dương Hồng Hạnh thực sự xinh đẹp.
Trường hợp này Giản Phàm cũng không thể nói chuyện với Dương Hồng Hạnh nhiều nếu không dễ ăn đá vào đầu lắm, sang một bên khiếm chỗ khô ráo sạch sẽ một chút mở gói bánh mỳ ra thong thả ăn. Mưa đã ngớt dần rồi, nước lũ hạ một nửa, một ngày một đêm bôn ba, cảm xúc rất nhiều, dung nhập vào tập thể lớn này, đặc biệt là đoạn cuối cùng hành quân gấp kia, mọi người dìu đỡ nhau, động viên nhau, ai cũng mệt mỏi, tới nơi vẫn cầm ngay cuốc xẻng vào việc.
Cả nghìn con người này tuyệt đại đa số có lẽ giống mình, đều là giai cấp vô sản, đều là người có lẽ thường ngày đau đầu về nhà xe lương lậu, nhưng hôm nay ở đây ai cũng hết mình, việc này có lẽ chẳng được những người đang ở trong căn nhà ấm áp tiện nghi ở thành phố biết tới hay cảm thông.
Cái duy nhất nhận được chỉ là ít đồ ăn này thôi, không có tiền, cũng không có vinh diệu hay thăng quan tiến chức gì đợi họ.
Giả sử mình vẫn còn ở cùng Hương Hương, cô ấy mà biết mình đi làm việc này, thế nào cũng chửi mắng một hồi, nói mình toàn làm việc vô nghĩa, ngu ngốc.
Bây giờ nghĩ tới Hương Hương, Giản Phàm đã không còn thấy quá đau lòng nữa rồi, không phải vì đã quên mà nhìn nhận cuộc sống đã khác, thậm chí còn mỉm cười, không hề thấy hối tiếc vì tới đây, hơn nữa còn kiêu hãnh tự hào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play