Nước lũ cho dù đã giảm bớt nhưng uy thế vẫn khiến cho người di dời mặt cắt không ra máu, tận mắt chứng kiến một cái thôn làng tĩnh mịch biến mất ngay trước mắt. Dòng người đang di chuyển không hẹn mà cùng dừng lại, đứng xa xa bần thần nhìn lại vị trí thôn trang ngày nào, như hồi tưởng lại nhà cửa, đồng ruộng, bò dê chạy trên những đồng cỏ xanh. Cho dù là nhà dột mái nát, cho dù là ruộng cằn đất bạc, cũng không ai muốn bỏ nhà rời quê, nhiều người già đã sống cả đời ở mảnh đất đó không ngăn được những giọt nước mắt mờ đục.
Để nước lũ nhấn chìm nơi này hay là nuốt chửng thành phố, đoàn cảnh sát biết được nguồn cơn không khỏi thấy cái thôn đó bị hủy trong tay mình, nhìn ông già bà cụ khóc ròng, không dám nói gì, sợ gây xung đột lớn hơn.
Đội ngũ vừa dừng lại, cán sự xã liền cuống lên, vừa chạy vừa cầm loa hô: “Các bà con, đừng dừng lại, mưa lớn như thế sẽ còn có một đợt lũ nữa, chính phủ đã an bài chỗ trú chân lâm thời. Sắp tới nơi rồi, huyện đã an bài nhà định cư cho mọi người, khi đó mọi người có nhà mới, có lương thực cứu tế, tiền cứu tế mai sẽ tới ... Bà con, đừng dừng lại.”
Các bà con lờ người này đi, thậm chí là có thái độ thù địch, xem ra độ tín nhiệm của chính phủ trong mắt người dân quá tệ. Cán sự xã còn đang hô hào, không ngờ thình lình có tiếng hô "cứu mạng", hết sức kinh hoàng, làm mọi người rối rít quay đầu. Giản Phàm đi ở giữa đội ngũ, nhìn thấy Tiêu Thành Cương chạy thục mạng, sau lưng là con chó vàng bị mưa làm ướt sũng đang sủa oăng oẳng, nhìn là biết rồi, có lẽ con chó nhớ mặt thằng trộm lợn lại tấn công.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra rất nhanh, thân thủ Tiêu Thành Cương cũng chẳng phải đùa, thuận tay nhặt một cục đá ném ra, ném một phát trúng ngay lưng nó, con chó đau đớn "oẳng" một tiếng, loạng choạng, nhưng chỉ vẻn vẹn có thế, nó không sợ mà còn càng phát điên. Tiêu Thành Cương cởi áo mưa ra, chuẩn bị đợi nó tới thì chùm lên, xem ra bị cắn một phát liền khôn ra.
Người khôn lên nhưng chó cũng chẳng ngốc, cách mấy bước không đuổi nữa, xong vờn quanh gầm gừ, một người một chó cứ như chơi đấu bò Tây Ban Nha. Cán sự xã từ xa quát tháo: “Này chó nhà ai thế, mau gọi về đi, sao để cắn người bừa bãi như vậy?”
Người trong thôn nhao nhao, người bảo "của thím Năm", người bảo "của bà Năm", bà già từ trên xe lừa nhảy xuống quát một câu, con chó rất nghe lời, vẫy đuôi chạy về bên chủ. Cứ nghĩ thế là xong rồi, ai dè đâu bà già đột nhiên nhớ ra, cầm gậy chỉ Tiêu Thành Cương, vừa chửi vừa đánh: “Cái thằng sói không ăn, trộm gà nhà bà, cái thằng sói không ăn, bắt lợn nhà bà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play