Mười phút sau tổ Vương Minh phát hiện một người uống say ngủ trong chuổng gia súc, ai cũng biết người say rất nặng, chân tay mềm nhũn, gian nan lắm mới vác ra cửa thôn, bí thư chi bộ nhìn người đó một cái sôi máu, vung tay cho mấy cái tát, chửi cái gì mà tưởng mò vào nhà qua phủ kia rồi, té ra là chui vào làm bạn với lừa ... Người say kia chẳng tỉnh, bị tát mấy cái còn hạnh phúc rên mấy tiếng, làm đám cảnh sát tức tới bật cười.
Lại thêm một lúc nữa tổ Cao Ái Quân có báo cáo chi viện, bốn người vác hai ông bà già nhất quyết không chịu đi, liên tục chửi bới thô tục, đợi vừa thả xuống một ông già khóc lóc muốn về nhà, hết đấm lại đá cảnh sát, là người gần đất xa trời rồi, không ai dám mạnh tay với họ.
Tiêu Thành Cương gọi chi viện gấp qua bộ đàm, Giản Phàm cách đó không xa liền bì bõm lội nước chạy tới, nước trong thôn lúc này có chỗ ngập qua đầu gối, đường đi toàn bùn nhão, rất nguy hiểm.
Tìm tới đầu tây thôn thấy có một viện tử tách biệt, gian nhà chính khóa chặt, trong đó có người già kiên quyết bám trụ. Dưới ánh đèn pin 15 oắt tờ mờ chiếu vào, bà già tóc bạc trắng tay cầm chổi, như người xã hội cũ nhìn thấy địa chủ tới nhà thu lương thực vậy, thấy Quách Nguyên và Thành Cương vẫn giằng co, Giản Phàm vuốt nước mưa trên mặt hỏi lớn: “Sao không mang đi?”
Gâu! Gâu! Gâu!
Vừa hỏi xong thì một con chó vàng lớn chồm lên sủa điên cuồng, hàm răng nhe re trắng ởn dãi dớt không biết có mang bệnh dại không làm Giản Phàm kinh sợ nhảy ngược ra sau.
Bà già đó già lắm rồi, nói năng không rõ, giọng thù hận tới tận xương tủy thì rất rõ: ”Cút xéo, đám người sói không ăn kia, cút đi, con dâu ta không có nhà, muốn bắt nó à, ôm giấc mộng quỷ đó đi, chỉ có một mình bà già này thôi, xem hoa hoa cắn chết các ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT