Giản Phàm thì không thấy có gì đáng cười, quay sang trừng mắt với hai người kia một cái: “Cười cái gì, thấy tôi buồn cười lắm à?”
“Không không, tôi không ngờ kết quả thế này, cậu tính sổ thú vị thật đấy, làm người ta chạy hết cả.” Hà Phương Lộ định giải thích thì Trương Khải đã lên tiếng, té ra không phải chỉ có mình cô cười.
“Tôi chỉ nói theo tâm lý của người dân bình thường thôi, quá nửa chỉ muốn êm chuyện, đó là điều họ lo lắng, tôi nói ra hộ họ, có người dân thường nào muốn đi dây dưa kiện tụng? Chỉ cần thuyết phục được một nhóm nhỏ thôi là trận doanh sẽ sụp đổ, loại đám đông ô hợp này quan trọng ở khí thế, mất khí thế sẽ dễ dàng. Thương nhân coi trọng lợi ích, tiền trước mắt ai chẳng muốn, không phải câu chỉ thấy cái lợi trước mắt rất thịnh hành à, tiếp đó thì không phải là vấn đề rồi.” Giản Phàm nói rất thoải mái: “Đáng lẽ anh phải hiểu bọn họ hơn tôi chứ, anh với họ cùng loại người mà?”
“Cùng loại thế nào?” Trương Khải không hiểu.
“Đều là gian thương.”
Câu này làm sắc mặt Trương Khải không tự nhiên cho lắm, cơ mặt co giật, ngược lại Giản Phàm lại ngửa mặt ra sau cười lớn.
Tương Địch Giai ngồi trên ghế tổng giám đốc, hai tay đặt trước người, dáng vẻ đoan trang thục nữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT