Vẫn là váy trắng muốt, áo sơ mi cũng một màu trắng đơn giản xắn lên tới khuỷu, lộ ra cánh tay gầy guộc, vài lọn tóc rối xõa xuống trước mắt, đứng trong căn phòng rộng thênh thang trông càng thêm yếu đuối vài phần, hai mắt vẫn đỏ hoe, trên bàn có hộp khăn giấy, hẳn là vừa mới khóc. Giản Phàm bỗng nhiên thấy có chút buồn cười, ngồi ở văn phòng tổng giám đốc mà chẳng có tí chút khí chất nữ cường nhân nào cả, mà giống như cô vợ nhỏ ủy khuất bị mẹ chồng đanh ác ức hiếp.
“Cậu tới làm gì? Thương hại tôi hay là chế nhạo tôi, nếu vì xem trò cười thì không cần đi xa như vậy chứ?” Tương Địch Giai nhìn nụ cười trên mặt Giản Phàm cảm thấy tủi thân vô cùng, ngồi xuống che dấu hộp khăn giấy, lời nói mang thành phần chất vấn nặng một chút.
Giản Phàm không nói gì, y không mang tới đây niềm vui bất ngờ như người Cửu Đỉnh hi vọng, sẽ chỉ khiến Tương Địch Giai càng thất vọng thôi, muốn an ủi lại chưa biết bắt đầu từ đâu.
“Cậu nói đúng lắm, đây là nút thắt chết không ai tháo gỡ được, chúng tôi không trách cậu, nếu như cậu muốn thương hại, tôi không cần, nếu như cậu muốn chế nhạo cậu đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của tôi rồi, hai người trong nhà tôi đã vì chuyện này mà vào viện ... Cậu đi đi, cậu không muốn gặp tôi cơ mà.” Tương Địch Giai vừa nói hết nước mắt trào ra, quay đi rút khăn giấy chấm nước mắt.
“Kỳ thực tôi chỉ đi ngang qua vào thăm chị.” Giản Phàm mãi mới nói được một câu.
“Nói dối, cậu đi ngang qua cái gì chứ, nơi này là ngoại ô rồi, dù có về Ô Long chăng nữa thì cậu cũng không đi ngang qua đây, từ khi tôi bắt đầu quen cậu thì cậu luôn nói dối tôi.”
Giản Phàm đi tới gần: “Tôi cố tình đi ngang qua đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT