Càng tới gần khách sạn Cửu Đỉnh thì cảnh tượng càng thê thảm, bãi đỗ xe vương vãi những tờ giấy ghi "trả tiền", "bồi thường", "Tương Cửu Đỉnh lừa đảo", chai nước, vỏ hộp, túi ni lông khắp nơi như cái bãi rác chưa được dọn sạch.
Khi tới gần đại sảnh không còn thấy phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp nữa, mà thay vào đó là một đám nam nhân đi dép lê, mặc quần ống rộng, áo ba lỗ hoặc cởi trần trùng trục ngồi đó hút thuốc, uống bia, hoặc tụ tập đánh bài, thi thoảng phát ra tiếng chửi tục tĩu, khạc đờm nhổ bừa bãi.
Đâu còn là khách sạn nghỉ dưỡng nữa mà biến thành chuồng lừa chuồng ngựa rồi, chưa đi tới cửa thì trong đám đông một người mặt mày bặm trợn hô: “Ê ê, đi chỗ khác nghỉ đi, nơi này đóng cửa rồi.”
Giản Phàm vẫn cứ đi tới: “Tôi không thuê phòng, tới tìm người.”
Chẳng qua là một đám người muốn đòi lại tiền bằng phương pháp hơi quá khích thôi, Giản Phàm chẳng để trong lòng, loại chuyện này không hiếm. Mấy năm trước vụ án huy động vốn dân gian phi pháp, cuối cùng vỡ nợ, kẻ cầm đầu chạy mất, mấy trăm người mất tiền bao vây chính phủ thành phố mới là hoành tráng.
Những người kia không ngăn cản, nhìn một cái rồi việc ai nấy làm, Giản Phàm lách mình qua đám đông đi vào trong, đột nhiên trong số đó có một người vừa đối mắt với y vội che mặt nấp đi như trộm, lạnh lùng quát: “Ê, Mơ Hồ, mày giả bộ cái gì? Thấy mặt tôi mà dám trốn sao?”
Giản Phàm nhận ngay ra tên bảo an của Thịnh Đường, không biết sao lại ăn mặc thành lưu manh còn trà trộn trong đám người đòi nợ, cái mắt hí của hắn chẳng cần che người ta cũng không nhìn thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT