Vài câu nói làm không khí trong phòng sôi nổi hơn, thoải mái hơn, Hồ Lệ Quân cuối cùng cũng lên tiếng, ra hiệu cho mọi người không nói nữa: “Mọi người đừng nhắm vào cậu ấy nữa, dù sao Giản Phàm cũng hi sinh vì đội, đáng được biểu dương. Giản Phàm, hôm nay triệu tập 13 người tra hỏi mà không có kết quả, khi cậu chưa về, mọi người đang tranh luận phải chăng phương hướng điều tra có vấn đề, cậu về đúng lúc lắm cùng mọi người thảo luận đi, ra ngoài đổi không khí, có chút linh cảm nào không?”
Lương Vũ Vân bĩu môi, cho rằng Giản Phàm đi chơi với mỹ nữ cả ngày còn nhớ gì tới vụ án, định chọc một câu bị Hồ Lệ Quân trừng mắt im re.
Giản Phàm không xác định lắm: “Chị Hồ, tôi có chút linh cảm, chiều nay tôi vẫn cứ nghĩ mãi về vụ án ...”
“Xì ...”
Một đám đồng đội người giơ ngón giữa, người làm vẻ mặt khinh thường, ở cùng một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, bảo y nghĩ cách làm sao đưa người ta lên giường còn hiểu được, nghĩ tới vụ án? Ma nó mới tin. Thế là một đống âm thanh biểu thị coi thường phát ra.
Giản Phàm trừng mắt nhìn cả phòng: “Này, thái độ gì thế hả, có muốn nghe không, nếu không phải thương mấy người suốt ngày chạy ngoài đường như ruồi không đầu, tôi chẳng thèm động não. Không tin chứ gì, không thèm nói nữa, tự nghĩ cách đi.”
“Úi, dỗi kìa.” Dương Hồng Hạnh phì cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT