Ôi, ba mươi vạn, ba mươi vạn, ba mươi vạn, mình là thằng phá gia chi tử, nhà của tôi, xe của tôi, vợ của tôi ... Giản Phàm tiếc tiền nằm trên giường lăn lộn rên rỉ như chó bệnh, kích động đúng là ma quỷ, kích động lên một cái là bay mất ba mươi vạn, mỹ nhân đúng là thứ tai họa.
Ôi thôi, dù nhận rồi thì lòng cũng sống không yên được, sau này nói không chừng rắc rối không dứt, cũng tốt .. đỡ áy náy.
Nghĩ vậy tảng đá trong lòng coi như bỏ đi, tim quay trở lại ngực, Giản Phàm ngủ rất ngon, chẳng mộng mị gì cả, ngủ tới tận khi trời sáng hẳn ...
Ngủ say là vì mệt, tỉnh lại rồi có chút hoảng hốt, vì trong lòng còn có tiếc nuối.
Cái ổ của y chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, giường là cái loại hai tầng làm bằng trúc rẻ tới không thể rẻ hơn, bàn thì khiêng từ phòng thẩm vấn về, một cái chăn mỏng, cái gối vỏ chấu, đó là toàn bộ gia sản của y ở Đại Nguyên. Nói là gia sản của Giản Phàm thì không đúng vì toàn là của công.
Ấn tượng về sự huy hoàng của khách sạn Ngũ Châu vẫn in trong đầu, trên con đường dài hôn Tương mỹ nhân như mới xảy ra, chép cái môi hơi khô, thật không tin được mấy tiếng trước hôn Tương Địch Giai rồi. Mộng tưởng thành sự thực, Giản Phàm giờ chẳng nói rõ cảm giác như lọt vào sương mù mờ ảo đó ra sao, giống như trải qua giấc mộng Chu Công và ăn mày, từ nam chính trong bộ phim ngôn tình rơi uỵch xuống gian phòng chật hẹp.
Cuộc sống có quỹ tích cố định, Giản Phàm hiểu đêm đó quỹ tích chỉ hơi lệch đi vài phần thôi, bởi do quá nhiều nhân tố ngẫu nhiên gây ra, rồi nó sẽ quay về quỹ tích hiện thực, phương hướng chính sẽ không bao giờ thay đổi. Tương Địch Giai vẫn là đại thiên kim của nhà vạn phú, còn y vẫn là nhân vật nhỏ vừa cởi áo đầu bếp mặc áo cảnh sát chưa lâu, khoảng cách của hai người không vì một nụ hôn mà thay đổi.
Y động lòng, nhưng không mang bất kỳ ý đồ gì với Tương Địch Giai, cô gái y muốn cưới làm vợ chỉ có Hương Hương thôi, cho nên Giản Phàm ngoan ngoãn quay về cuộc sống của mình, rời giường, chạy bộ, rửa ráy, ăn sáng rồi đi làm.
Cả buổi sáng vừa ngáp vừa làm việc, hiện giờ ít nhiều đã quen thuộc súng ở trong kho, đại đội một thời gian thành lập đã lâu, đồ cổ cũng nhiều, súng K64 và K77 vì linh kiện đã ngừng sản xuất, sớm bị báo hỏng, thi thoảng có hành động lớn, thứ phế phẩm này lắp thêm bao súng đem dọa người thôi. Có vài khẩu tiểu liên, nhưng theo Lão Trần nói, từ khi được phân phối chỉ đem ra dùng đúng một lần, hơn nữa lại còn không nổ súng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play