“Đội trưởng, có thất vọng không?” Sử Tĩnh Viện ôm tài liệu trước ngực, mái tóc búi gọn sau đầu, lúc nào cũng một dáng vẻ nghiêm túc nhưng không xa cách đó, trong đội không ai không tôn trọng cô, cùng Tần Cao Phong đi song song với nhau cùng xuống lầu.
“Vì sao?”
“Đám tiểu hoàng đế thế hệ 8x của Trung Quốc đại bộ phận nhát gan, nhu nhược, đây là bệnh chung rồi.”
Tần Cao Phong quay sang nhìn Sử Tĩnh Viện: “Này, cô cũng cuối thế hệ 7x đâu lớn hơn thế hệ 8x là bao.”
“Nhưng tôi đủ chuyên nghiệp, huống hồ công tác hậu cần không cần nhiều can đảm, tỉ mỉ là được. Đội trưởng, tôi không hiểu, người mà mấy đại đội nhìn thành tích huẩn luyện đã không muốn nhận, chúng ta cũng không muốn cơ mà, vòng vèo thế nào mà lại tới đúng đội chúng ta.”
“Tôi cũng không nói rõ được, nhưng tôi thấy chàng trai này hết sức đặc biệt, chuyện bình thường thì làm không ra gì, nhưng chuyện mà cô nghĩ cậu ấy không thể làm được thì cậu ấy lại làm được. Vốn tôi rất thất vọng rồi, nhưng chi đội trưởng cho tôi xem đoạn băng ghi hình, sự kiện ở khách sạn Cửu Đỉnh ấy, cô biết chứ, bốn người Thành Cương bị đánh ngã rồi, một mình cậu ấy không ngờ hạ được một tên vệ sĩ, rồi xúi bẩy thế nào để đám đầu bếp đi đánh số còn lại, bản thân đứng ngoài xem, chẳng có lấy một vết xước.” Tần Cao Phong nói rồi tự bật cười: “Tôi thấy trên người cậu ấy có sở trường chưa được phát hiện.”
“Thế sao?” Sử Tĩnh Viện thấy Tần Cao Phong nói có lý, kỳ thực cô cũng thấy Giản Phàm rất đặc biệt, nhưng dùng được hay không lại là chuyện khác, bây giờ chỉ thấy thương hại y, một tiểu đầu bếp vậy mà hồ đồ thế nào mà bị nhét vào đội hình cảnh, có hơi tàn nhẫn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play