Cửa sổ kính sáng choang, chỗ ngồi ngăn cách bởi chậu cảnh cao, tạo không gian riêng tư mà không gian vẫn thông thoáng, tiếng nhạc du dương vừa đủ, phù hợp cho đôi tình nhân thủ thỉ tâm tình không sợ người khác nghe thấy.
“Vì sao, chúng ta đang rất tốt mà?” Giản Phàm tay chống cằm, tự nhiên quan sát từng động tác của cô, rất thích, vì ở Thành Mạn Đình có phần nào đó khiến y liên tưởng tới người khác.
Thành Mạn Đình khẽ nhấp chén trà, ánh mắt hơi chuyển ra cảnh đường phố: “Đúng là rất tốt, có điều từ tuần sau tôi không nhận tư vấn cho anh nữa.”
“Lại là vì sao, lương y như từ mẫu, bác sĩ Thành, cô trị liệu cho tôi lâu thế rồi, dừng lại không phải phí công à?”
“Tôi thực sự không nhìn ra chữa trị kiểu này có tác dụng gì.” Thành Mạn Đình dịu dàng đáp: “Anh xem, từ lần đầu anh tới phòng khám của tôi tới giờ, mỗi tuần hai lần chúng ta đi uống trà, ăn cơm nghe nhạc, còn một lần cùng anh đi câu cá nữa ... Sao tôi có cảm giác sắp bị anh câu.”
Giản Phàm nhìn Thành Mạn Đình mím môi cười, mắt chớp chớp, ánh lên vẻ trí tuệ nghịch ngợm, có chút xấu hổ: “Bác sĩ Thành, kỳ thực tôi thấy chúng ta qua lại không tệ, cô tri thức uyên bác, trò chuyện hóm hỉnh, con người cao nhã, tôi muốn thừa cơ tiếp xúc nhiều để được cô hun đúc học chút phẩm vị quý tộc, chẳng lẽ cô thiếu tự tin như vậy, tôi dễ dàng câu được như vậy à?”
Nửa đầu nghiêm túc, nửa sau thẳng thắn, Thành Mạn Đình cười tự nhiên: “Tôi tự tin vào bản thân, nhưng không có lòng tin vào anh, trị liệu thế này đâu có hiệu quả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play