Có tiếng tặc lưỡi trong sáu người, biết nơi này là đại đội hình cảnh vang danh lực lượng, không nghĩ là lợi hại thế, nhất là Dương Hồng Hạnh mắt sáng ngời ngời giống mấy thiếu nữ thấy thần tượng.
“... Vinh dự thuộc về quá khứ, thuộc về các vị tiền bối hiến thân cho bình an xã hội, chúng ta đã có chín cảnh sát hi sinh, vị này đau tim chết đột ngột, ba vị này chết vì tai nạn, đều chết trên đường truy bắt tội phạm ở tuyến đầu. Vị này ... Tôi hi vọng mọi người vĩnh viễn nghi nhớ, mười tám tuổi chín tháng, tham gia công tác được bốn tháng, chín năm trước khi truy bắt đám tội phạm xã hội đen, bị đào phạm đánh trúng đầu mà chết. Đó là anh hùng trẻ tuổi nhất của đại đội chúng ta ... Ngoài họ còn có 133 người thương tật loại 1, 68 người thương tật loại hai, có thể nói với mọi người rằng, đây là nghề nghiệp nguy hiểm. Tôi hi vọng mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý ... Giản Phàm!”
Bất thình lình bị gọi tên, Giản Phàm run một cái: “Có!”
Tần Cao Phong nhìn khuôn mặt điển trai nhưng non nớt, vẻ mặt vẫn lãnh đạm không có chút tình cảm nào: “Trên đời này chỉ có người ép cậu làm tội phạm, không ai ép cậu làm cảnh sát. Cậu có thể cởi cảnh phục từ chức bỏ đi bất kỳ lúc nào, không ai ngăn cản. Đối với người muốn rời đi, quy định của đại đội một là, bất kể anh hùng hay cẩu hùng, tới hoan nghênh, đi đưa tiễn. Cậu đã hiểu chưa?”
“Vâng, hiểu rồi.” Giản Phàm cao giọng hô, có điều trong lòng chửi, mẹ nó chứ, cha mẹ ông đây tốn tới 5 vạn mua bộ cảnh phục này đấy, muốn đuổi tôi đi à, đừng mơ.
Tần Cao Phong nói xong đứng xoay lưng nhìn bức ảnh các đời đại đội trưởng, tựa đang hồi tưởng, mất đúng một phút mới xoay lại nhìn sáu người, chỉ bảng sỉ nhục: “Công lao và phần thưởng không nói nhiều nữa, hôm nay quan trọng là nói cho mọi người biết về 37 bức ảnh này, đó là những người bị khai trừ, xử phạt, trong đó có một vị đại đội trường đeo còng rời khỏi nơi này. Bọn họ có người vi phạm pháp luật, có người tự ý thả nghi phạm, có người giết nhầm người, có người tiết lộ tin mật ... Đó đều là sỉ nhục của đại đội một, tôi hi vọng mọi người nhìn rõ, nhớ kỹ, in sâu hình ảnh bọn họ vào đầu, đừng phạm sai lầm giống họ. Dù là chuyện xấu trong nhà, tôi cũng không ngại nói ra ngoài, toàn bộ Đại Nguyên đều biết đại đội hình cảnh uy danh hiển hách, cũng là nơi thối hoắc, nơi này có anh hùng cũng có cảnh sát đen bị người người thóa mạ. Công và tội, chúng ta không có tư cách bình phẩm, trong lòng mỗi người có một cán cân, sự thực ở đó, nặng nhẹ ra sao, mọi người tự cân nhắc.”
“Tôi không hi vọng mọi người trở thành người đứng trên muôn người, bất kể tương lai mọi người lên tới vị trí nào, tôi cũng không hâm mộ, nhưng dưới sự quản lý của tôi thì phải phục tùng chỉ huy. Nhìn trước mắt đi, đại đội số một công đủ cao rồi, tôi không kỳ vọng mọi người lập công được thưởng, cũng chẳng mong mọi người làm anh hùng, đầu người chỉ có thể rụng một lần, không chơi lại được như game. Tôi chỉ hi vọng, cũng là hi vọng với tất cả các đồng chí trong đại đội, dù làm cảnh sát một ngày hay cả đời, tới khi hỏi lương tâm, không thấy thẹn với nghề nghiệp này, vậy mọi người là một cảnh sát tốt, một cảnh sát chân chính.”
Vốn tưởng chỉ nghe những lời giáo huấn chung chung mà họ nghe nhàm tai trong trường, không ngờ bất tri bất giác bị thần thái, giọng nói của Tần Cao Phong cảm nhiễm, ai nấy nghiêm túc nhìn bảng sỉ nhục, bọn họ có trẻ trung tươi vui, có già cả nghiêm nghị, nhưng chắc khi chụp ảnh không ai ngờ mình lại xuất hiện trên tấm bảng như vậy.
Mỗi lời nói của Tần Cao Phong khiến mọi người ý thức sâu hơn về nghề này, không giống như báo chí nói, chấp hành vì dân, cũng không giống như lời bàn tán ngoài đường, cảnh sát tội phạm một giuộc, thối nát tăm tối.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT