“Hứ, chị đừng có mà đắc ý sớm, này em bảo chị, đừng có quát tháo anh ấy, em nhìn còn không vừa mắt, người ta giờ dù gì là ông chủ một năm kiếm cả trăm vạn, đốt đèn lồng cũng khó kiếm.” Giờ thành Lương Vũ Vân khuyên nhủ đại tỷ, lắm lúc nhìn đại tỷ sai bảo Giản Phàm mà cô thấy xót thay: “Anh ấy giận rồi, chị tha hồ mà hối hận.”
Dương Hồng Hạnh ăn mỳ sùn xụt, dửng dưng nói: “Em lạc hậu rồi, mấy trăm vạn mới đúng.
“Mấy trăm vạn cơ á? Không thể nào, anh ấy chỉ có mấy cái quán bé tí thôi mà, đừng có mà thổi phồng.” Lương Vũ Vân không tin.
“Ai thèm, em cứ nghĩ mấy người có nhà hàng lớn, có khách sạn lớn mới kiếm được nhiều à, mấy người đó tha hồ lỗ vốn thì có. Được rồi em đoán xem tuần vừa rồi chồng chị kiếm được bao nhiêu?”
“Bao nhiêu?”
“Hai ngàn vạn.” Dương Hồng Hạnh nhả chữ nhẹ hàng cứ như 2000 đồng vậy.
“Cái, cái gì ...” Lương Vũ Vân dù sinh ra trong nhà phú quý thì con số đó với cô cũng quá khủng khiếp, đứng dậy gấp đến độ va cả vào bàn, giơ hai ngón tay lên: “Hai nghìn vạn á? Không thể nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT