Giữa sân trường mùa hạ, ánh nắng nghiêng nghiêng trút xuống thành những vệt vàng óng ả, như bàn tay vô hình của mùa hè đang nhẹ nhàng ve vuốt từng phiến lá, từng viên gạch nhỏ cũ kỹ trải dài dưới chân.
Trên cao, hoa phượng rực rỡ cháy bừng một góc trời, từng cánh hoa đỏ thẫm mềm mại như những mảnh giấy mỏng, bay lượn theo gió rồi lặng lẽ rơi xuống, đậu hờ trên vai áo, trên mái tóc của những cậu học trò tuổi mười bảy mười tám.
Liễu Tranh Vân đứng nép bên hành lang tầng hai, lặng lẽ thu mình vào một góc nhỏ, nơi ánh sáng chỉ chạm tới hờ hững, để gương mặt nhợt nhạt của cậu chìm khuất sau bóng râm chập chờn. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy pha lẫn ánh nâu nhẹ nhàng hướng về phía sân trường đang ồn ã tiếng cười nói, vô thức siết chặt cuốn tập trong tay.
Một cơn gió thoảng qua, những lọn tóc mềm của cậu khẽ tung bay, va vào khóe môi nhợt nhạt lạnh lẽo.
“Cậu lại trốn ở đây nữa.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, trầm ấm, mang theo nhịp điệu thong dong như bản nhạc buổi chiều.
Liễu Tranh Vân giật mình quay lại. Ánh nắng từ hành lang đối diện hắt vào, khiến người trước mặt như được viền một lớp hào quang nhè nhẹ. Tống Tuấn Nghị khoác hờ chiếc áo đồng phục trên vai, sơ mi trắng không cài hết nút cổ, lộ ra làn da rám nắng khỏe khoắn và đường xương quai xanh sắc nét. Đôi mắt anh cong cong, ánh nhìn như biển trời tháng sáu - rộng thênh thang, tự do mà ấm áp.
"Ừm..." Liễu Tranh Vân khẽ mím môi, ngập ngừng, giọng cậu nhỏ đến mức như chỉ có gió mới nghe thấu.
Tống Tuấn Nghị tiến lại gần, hơi thở anh ngập tràn mùi hương nắng và phượng đỏ. Anh đưa tay lên, như muốn vuốt nhẹ một cánh hoa phượng đang mắc lại trong mái tóc mềm của Tranh Vân. Nhưng chỉ kịp lơ lửng giữa không trung, hắn chần chừ rút lại, bàn tay gãi nhẹ gáy, bật cười khe khẽ.
“Mấy hôm nữa cậu chuyển trường thật à?”
Giọng anh nghe nhẹ tênh, như thể chỉ đang hỏi thăm chuyện thi thoảng gặp lại, nhưng trong đáy mắt màu nâu trầm kia, có điều gì đó đang khẽ khàng vụn vỡ.
Liễu Tranh Vân cụp mi xuống, bóng lông mi mỏng manh in một vệt dài lên gò má. Cậu gật đầu.
“Ừ. Ba mẹ mình... quyết định rồi.”
Nắng giữa trưa đổ xuống, gay gắt hơn, kéo dài bóng hai người trên nền gạch cũ mờ. Thời gian như đông cứng giữa khoảng không ấy, chỉ còn nghe thấy nhịp đập gấp gáp lẫn trong tiếng ve ran rát.
"Vậy..." Tống Tuấn Nghị đút tay vào túi quần, cười khẽ.
“Chắc sẽ không còn ai mỗi lần kiểm tra bài tập lại dúi cho mình mảnh giấy nhỏ nữa nhỉ?”
Liễu Tranh Vân đỏ mặt, nắm chặt cuốn tập đến mức mép giấy nhăn nhúm.
Cậu nhớ, mỗi lần bị giáo viên kiểm tra đột xuất, Tuấn Nghị luôn quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt cầu cứu - ánh mắt mà dù có vờ lạnh lùng thế nào cũng không giấu nổi chút bối rối chân thành. Và rồi, cậu lại lén lút xé góc vở, nguệch ngoạc vài dòng đáp án, dúi cho anh dưới gầm bàn.
Mọi thứ, đều tự nhiên như hơi thở, như việc một ngày có nắng và hoa phượng vẫn rơi.
"Ừ..." Tranh Vân khẽ đáp, cổ họng nghèn nghẹn, như mắc lại một nhánh phượng khô.
Hai người cứ đứng như vậy, giữa cái nắng đong đầy hạ chí, giữa những cánh phượng rơi ngập lối. Không ai lên tiếng, cũng không ai bỏ đi.
Một khoảnh khắc bất ngờ, Tuấn Nghị bước tới, khoảng cách giữa hai người bị thu ngắn lại chỉ còn vài nhịp thở. Liễu Tranh Vân ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm ngỡ ngàng bắt gặp ánh nhìn của anh – mãnh liệt mà cũng dịu dàng lạ lùng.
“Liễu Tranh Vân.”
Tống Tuấn Nghị gọi tên cậu, chậm rãi, từng âm tiết như rơi thẳng vào tim.
"Ừ..." Cậu đáp lại, giọng khản khẽ.
“Đừng chuyển đi.”
Một câu nói đơn giản, không kèm theo bất kỳ lời giải thích hay lý do nào. Nhưng nó như ngòi nổ khiến tất cả những cảm xúc bị dồn nén suốt bao ngày bùng lên mãnh liệt trong lòng Tranh Vân.
Môi cậu khẽ run.
“Mình... không thể.”
Lời từ chối, mong manh như tơ nhện, dễ dàng bị cơn gió hè cuốn phăng đi.
Tuấn Nghị không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ cúi đầu, rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, đặt một nụ hôn lên trán cậu – một nụ hôn thuần khiết, ấm áp như ánh nắng, ngọt ngào như một ngụm nước trong giữa ngày hè bỏng rát.
Giây phút ấy, cả thế giới như tan chảy trong sắc đỏ của hoa phượng.
Gió thổi qua, cuốn tung hàng vạn cánh hoa rực rỡ. Trời xanh thăm thẳm. Trái tim non nớt của hai thiếu niên cũng bị đánh dấu bởi một vết thương dịu dàng: vết thương đầu đời mang tên “yêu thương vụng dại”.
Buổi chiều hôm đó, sân trường trống vắng như thể cả thế giới đã trốn vào một góc khuất nào đó, chỉ còn lại tiếng ve rền vang kéo thành một dải âm thanh dài bất tận.
Liễu Tranh Vân đứng lặng bên cánh cổng sắt đã gỉ sét, tay cậu siết chặt quai cặp, mắt dõi theo bóng dáng cao lớn đang thong dong bước đi phía trước.
Tống Tuấn Nghị, với dáng vẻ vừa tùy tiện vừa ung dung ấy, như thể chẳng có gì trên đời này đủ sức níu giữ bước chân của anh. Anh là cơn gió mùa hạ, là ánh sáng tự do mà Tranh Vân, với bản tính rụt rè nhút nhát, chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm.
“Cậu cứ thế này mà đi thật à?”
Giọng Tống Tuấn Nghị vang lên, không cần quay đầu lại, nhưng Tranh Vân biết anh đang nói với mình.
Cậu siết chặt quai cặp hơn nữa, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Mình... mình không thể quyết định được.”
Một câu trả lời vụng về, nhưng là toàn bộ sự thật.
Gia đình cậu đã sắp xếp hết thảy. Ngày mai, cậu sẽ phải theo ba mẹ chuyển đến một thành phố xa lạ cách đây hàng trăm cây số, bắt đầu một cuộc sống mới, một ngôi trường mới, một thế giới không còn bóng dáng của Tống Tuấn Nghị.
Cơn gió nhẹ lướt qua, nhấc bổng một cánh phượng, cuốn nó bay lượn vài vòng trên không trung trước khi rơi nhẹ vào lòng bàn tay Tống Tuấn Nghị.
Anh khẽ cụp mắt nhìn cánh hoa đỏ thẫm trong tay, cười nhạt.
“Ừ.”
Một chữ ngắn gọn, nhưng nặng nề như đinh đóng vào đá.
Liễu Tranh Vân cắn môi, trong lòng cuộn trào một cảm giác khổ sở không thể gọi tên.
Cậu muốn nói điều gì đó. Một câu níu kéo. Một lời từ biệt. Một lời thú nhận.
Nhưng tất cả kẹt lại trong cổ họng, như những cánh phượng đỏ chồng chất, chặn ngang mọi thanh âm.
Tống Tuấn Nghị xoay người, bước lại gần. Mỗi bước chân anh đi, tựa như đè nặng lên trái tim đang thoi thóp của Tranh Vân.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa gang tay, Tuấn Nghị dừng lại.
Ánh mắt anh, thâm trầm như đáy nước, chăm chú nhìn vào mắt cậu.
“Cậu...”
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp, như đang cố gắng đè nén điều gì đó.
“...Thích mình không?”
Một câu hỏi thẳng thắn, không vòng vo, không né tránh.
Liễu Tranh Vân sững sờ. Cậu mở to mắt, cả người như bị đóng băng.
Những tiếng ve xung quanh bỗng chốc im bặt. Cả thế giới chỉ còn lại tiếng đập thình thịch trong lồng ngực.
Cậu muốn gật đầu. Nhưng lại run rẩy đến mức không cử động được.
Cậu muốn thừa nhận. Nhưng đôi môi chỉ có thể mấp máy trong im lặng.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể cúi đầu, để mái tóc mềm mại che khuất ánh nhìn, giấu đi tất cả những tình cảm chưa từng thốt ra.
Tống Tuấn Nghị lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
“Ừ, mình biết mà.”
Anh đưa tay, rất nhẹ, rất chậm, như sợ làm vỡ tan một điều gì đó mong manh.
Đầu ngón tay lướt qua gò má cậu, khẽ khàng đến mức gần như chỉ là một làn gió. Rồi, không để cho cậu kịp lùi lại, anh cúi xuống.
Một nụ hôn.
Không phải trên trán như lúc nãy, mà là trên môi – thật nhẹ, thật thoáng qua, như cánh phượng vừa chạm vào đã vỡ tan trong nắng.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, nhưng đủ để cả thế giới của Tranh Vân sụp đổ.
Vỡ tan trong ngọt ngào. Và cay đắng.
Khi cậu mở mắt ra, Tống Tuấn Nghị đã quay người bước đi.
Không quay đầu lại.
Không nói thêm lời nào.
Chỉ để lại cậu đứng đó, với đôi môi vẫn còn vương dư vị mặn chát, và trái tim như bị ai đó khẽ khàng bóp nghẹt.
Giữa sân trường vắng lặng, những cánh phượng tiếp tục rơi, nhuộm đỏ từng tấc đất.
Liễu Tranh Vân ngửa đầu lên trời, nước mắt bất giác lăn dài trên má, tan vào ánh nắng chói chang.
Cậu nghĩ: “Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, thì tốt biết bao.”
Nếu như, cậu đủ dũng cảm để gật đầu, để nói "Mình thích cậu", thì liệu mọi chuyện có khác đi không?
Nhưng "nếu như" mãi mãi chỉ là "nếu như".
Giống như cánh hoa phượng kia, dù đẹp đến đâu, cũng chỉ có thể rực rỡ một lần rồi rơi xuống, tan biến trong cát bụi thời gian.
Chiều muộn, sân trường trải dài những vệt nắng loang lổ.
Từng cánh phượng đỏ rực rơi như những mảnh lửa nhỏ, thắp sáng bầu trời ký ức.
Tiếng ve sầu, tiếng gió, tiếng lòng người – hoà vào nhau thành một bản nhạc buồn man mác.
Tống Tuấn Nghị đứng dưới gốc cây phượng già, áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi nhưng anh không hề nhúc nhích.
Mười năm.
Đã mười năm rồi, anh quay về nơi bắt đầu tất cả — nơi anh đánh mất một người duy nhất anh yêu.
Phía trước, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, dồn dập trong lồng ngực anh hơn cả tiếng ve gọi hè.
Liễu Tranh Vân, gầy gò hơn trong trí nhớ của anh, nhưng ánh mắt kia vẫn không đổi.
Trong trẻo, ngoan ngoãn, và... đau thương.
Họ đứng cách nhau một quãng ngắn. Gió cuốn cánh hoa đỏ vờn giữa hai người, như cố tình gắn kết.
Liễu Tranh Vân là người mở lời trước, giọng cậu run run như cánh ve non: “Tuấn Nghị... đã lâu không gặp.”
Tống Tuấn Nghị mấp máy môi, một lúc lâu mới phát ra âm thanh: “Ừm... đã lâu.”
Giọng anh khàn đặc, như chứa cả một đại dương nghẹn ngào trong đó.
Liễu Tranh Vân cười nhẹ, nụ cười mỏng như một tờ giấy, chỉ cần chạm vào liền rách tan.
“Cậu... có khỏe không?”
“Không khỏe.”
Tống Tuấn Nghị đáp thẳng thừng, đôi mắt tối đi. “Thiếu cậu... không ngày nào mình thấy mình thực sự còn sống.”
Liễu Tranh Vân cứng đờ.
Cậu cắn môi, đôi vai mảnh khảnh run nhẹ. “...Mình cũng vậy.”
Gió thổi qua, giọng nói ấy bay đi mất nửa câu, nhưng Tống Tuấn Nghị vẫn nghe thấy rất rõ.
Rất rõ.
Anh bước lên một bước, đứng chắn hết ánh sáng trước mặt cậu.
“Tranh Vân...”
Anh gọi tên cậu, mỗi âm tiết đều trĩu nặng yêu thương.
“Mình xin lỗi.”
Liễu Tranh Vân chớp mắt, giọt nước long lanh nơi khoé mi, nhưng cậu kiên cường không để rơi xuống.
“Không phải lỗi của cậu.” Cậu lắc đầu.
“Là mình... năm đó, quá hèn nhát.”
Tống Tuấn Nghị đưa tay, khẽ chạm vào má cậu, động tác dè dặt như sợ cậu biến mất.
“Mình đã hôn cậu... mà không dám cho cậu lời hứa nào.”
Hắn khàn giọng: "Mình quá ngốc, cứ nghĩ chỉ cần thích cậu trong lòng là đủ.
Không biết rằng... không nói ra, cũng giống như tự tay đẩy cậu ra xa."
Liễu Tranh Vân nhắm chặt mắt.
Nước mắt cậu không kìm được nữa, từng giọt rơi xuống, nóng hổi.
“Thật ra... lúc đó... mình cũng muốn giữ cậu lại.”
Giọng cậu vỡ vụn, lẫn trong tiếng ve. “Mình chỉ cần một lời... chỉ cần cậu nói... 'Đừng đi'...”
Cậu nghẹn ngào. “Mình sẽ ở lại.”
Tống Tuấn Nghị ôm lấy gương mặt cậu, vùi trán mình vào trán cậu, mặc cho nước mắt hai người hoà vào nhau.
“Đừng đi...” Anh thì thầm.
“Tranh Vân, lần này... mình không để cậu đi nữa.”
Liễu Tranh Vân bật cười trong nước mắt, âm thanh nghẹn ngào như tiếng vỡ của những cánh hoa.
“Muộn rồi... không phải sao?”
“Không muộn.”
Tống Tuấn Nghị khẳng định, siết chặt cậu trong vòng tay.
"Miễn là cậu còn ở đây. Miễn là tim cậu còn đập vì mình. Mình nguyện dùng cả phần đời còn lại để bù đắp."
Anh rút ra từ túi áo một sợi dây chuyền mảnh.
Mặt dây là một cánh hoa phượng được ép khô, đã phai màu theo năm tháng, nhưng vẫn lưu giữ vẻ đẹp mong manh ấy.
“Ngày cậu đi... mình đã nhặt nó.” Tống Tuấn Nghị nói, giọng run rẩy.
“Giữ suốt mười năm.”
Liễu Tranh Vân đưa tay, nhẹ nhàng đón lấy.
Ngón tay cậu run run khi chạm vào món đồ nhỏ bé ấy.
“Cậu... vẫn nhớ sao?”
“Nhớ.” Anh mỉm cười, nụ cười đẫm nước mắt.
“Chưa từng quên một giây nào.”
Im lặng một hồi lâu, chỉ còn tiếng ve và tiếng tim đập rộn ràng giữa hai người.
Rồi Liễu Tranh Vân ngẩng đầu, đôi mắt ướt át ánh lên tia sáng quyết liệt.
“Cậu có thể...” Cậu nói, giọng khẽ như một lời cầu nguyện.
“...Hôn mình... lần nữa không?”
Tống Tuấn Nghị không trả lời. Anh chỉ cúi xuống, hôn cậu.
Một nụ hôn không còn là sự vội vã vụng về của năm tháng cũ.
Mà là một nụ hôn chín muồi của yêu thương, của trân trọng, của lời thề nguyện lặng thầm.
Dưới tán phượng đỏ rực trời, hai bóng người ôm nhau thật chặt, như muốn bù đắp tất cả những ngày đã lỡ.
Ve vẫn kêu.
Hoa vẫn rơi.
Nhưng không còn ai cô đơn nữa.
Bởi vì lần này — họ đã nắm tay nhau.
Không còn buông lơi.
Không còn lỡ mất.
Chỉ còn yêu, chỉ còn bên nhau — mãi mãi.