“Tề Duệ, ngươi đã từng nghĩ, nếu một ngày hệ thống cũng có trái tim thì sẽ thế nào không?”

 “Diệp Khiên... ngươi là ai?”

 

Tề Duệ vốn là sinh viên năm cuối ngành Công nghệ thông tin, sống trong nhịp điệu lặp lại của học hành và viết lách. Cậu không nổi tiếng trong đời thực, nhưng trong thế giới mạng, cái tên "NightWeaver" lại là một tác giả được săn đón bởi những tiểu thuyết đẫm máu, giằng co và dày đặc twist. Tề Duệ thích những nhân vật phản diện – những kẻ bị ruồng bỏ bởi xã hội, bị tổn thương bởi tình thân, rồi sa vào vực sâu, mang theo cả thế giới rơi vào hủy diệt. Cậu tin rằng phản diện cũng xứng đáng có người yêu.

Một đêm mưa cuối tháng 10, khi Tề Duệ đang chỉnh sửa bản thảo cho chương cuối của tiểu thuyết “Trẫm Tận”, màn hình laptop bỗng chớp nháy. Không cảnh báo, không âm thanh, chỉ có một dòng chữ đỏ hiện lên:

[Ký chủ đã được lựa chọn. Đang tiến hành chuyển giao dữ liệu nhận thức. Đếm ngược: 3... 2... 1...]

Cậu còn chưa kịp kêu lên thì mọi thứ tối sầm.

--------------

Tề Duệ tỉnh lại trong một không gian xa lạ. Bầu trời tím tro, gió mang theo mùi máu và bụi sắt. Trước mặt cậu là một chiếc gương mờ mịt phản chiếu khuôn mặt xa lạ: tóc dài chấm vai, thân thể gầy yếu, áo bào cũ kỹ như của một thư sinh nhà nghèo. Bên tai vang lên giọng máy móc vô cảm:

[Chào mừng Ký chủ đến với thế giới "Trẫm Tận". Ngươi hiện đang trong thân thể nhân vật phụ Lâm Tề, tổng số lần xuất hiện: 3 đoạn. Mức độ ảnh hưởng đến cốt truyện: 0.5%. Nhiệm vụ chính: hỗ trợ phản diện Diệp Khiên đạt được hạnh phúc viên mãn. Sau khi hoàn thành, ngươi sẽ được đưa về thế giới thực.]

Cậu ngây người, cánh tay run nhẹ.

“Tôi... không phải Diệp Khiên... mà là Lâm Tề? Một người qua đường?”

[Đúng vậy. Chúc ngài may mắn.]

Tề Duệ vốn tưởng rằng mình sẽ được xuyên vào vai chính, chí ít cũng là một nhân vật trung tâm. Nhưng giờ đây, cậu chỉ là một tên pháo hôi không có bất kỳ quyền lực hay sức ảnh hưởng nào. Và điều tệ nhất: cậu phải khiến Diệp Khiên – nhân vật phản diện điên loạn và đáng sợ nhất trong toàn bộ tiểu thuyết – đạt được "hạnh phúc viên mãn".

Cậu nhớ rõ Diệp Khiên.

Đó là một nhân vật bị cha mẹ bán vào phủ quyền quý từ nhỏ, bị tra tấn và lợi dụng suốt thời thơ ấu, cuối cùng trở thành sát thủ, rồi giết sạch cả triều đình để trả thù. Một kẻ không còn tin vào bất kỳ ai, chỉ sống vì thù hận và máu.

“Làm sao tôi có thể... khiến hắn hạnh phúc được? Hắn thậm chí còn không biết thế nào là tình yêu.”

[Đó là nhiệm vụ của ngài. Hệ thống không tiếp nhận câu hỏi phản kháng.]

Hệ thống tự xưng là 302, lạnh lùng và máy móc. Nó không bao giờ giải thích thêm điều gì, chỉ đơn giản là ra lệnh và thúc ép.

Những ngày đầu tiên, Tề Duệ không biết bắt đầu từ đâu. Cậu không có tài nguyên, không có thân phận, không có kỹ năng chiến đấu. Cậu chỉ là một học giả nhỏ, làm công việc biên chép văn thư cho một quan viên cấp thấp. Những lời mời trà, những ánh mắt xoi mói, và sự tồn tại mờ nhạt khiến Tề Duệ chán nản đến mức chỉ muốn hét to vào hệ thống.

“Làm ơn... hãy cho tôi biết vì sao lại là tôi?”

[Hệ thống không cần lý do.]

Cậu bắt đầu nhận ra mình không thể thoát. Cậu bị kẹt trong một vòng lặp không lối thoát, mỗi buổi sáng mở mắt ra là một ngày mới đầy chỉ thị và lệnh trừng phạt nếu cậu làm sai lệch cốt truyện.

Nhưng dù vậy, Tề Duệ không từ bỏ.

Cậu bắt đầu nghiên cứu lại cốt truyện từ ký ức, tự viết ra kế hoạch tiếp cận Diệp Khiên. Cậu biết khi nào hắn sẽ xuất hiện trong triều, biết khi nào hắn sẽ bị ám sát lần đầu tiên, biết khi nào hắn sẽ bắt đầu hành trình thâu tóm quyền lực.

Cậu sẽ tiếp cận hắn đúng lúc. Cứu hắn trong lần bị mai phục đầu tiên, để từ đó từng bước trở thành cái tên quen thuộc. Một người bình thường – nhưng không phản bội hắn. Không bỏ rơi hắn.

Trong lòng Tề Duệ, có lẽ vẫn còn chút thương cảm cho nhân vật mình từng tạo ra. Nhưng cậu không biết rằng chính lòng thương cảm ấy... sẽ trở thành gông xiềng trói chặt lấy mình trong tương lai. 


Gió tháng ba lạnh ngắt, như một lưỡi dao vô hình lướt qua da thịt. Kinh đô Vị Thành chìm trong sương mù mỏng, rộn ràng bên ngoài là những lời chúc đầu xuân, còn trong lòng Tề Duệ chỉ có sự đề phòng cao độ.

Theo cốt truyện, hôm nay là ngày Diệp Khiên sẽ bị ám sát trong một buổi tế lễ do đích thân Hoàng đế tổ chức. Đây là lần đầu tiên hắn rơi vào nguy hiểm công khai, và cũng là lần đầu Tề Duệ – người lẽ ra chỉ nên là nhân vật phụ mờ nhạt – quyết định thay đổi quỹ đạo.

Tề Duệ mặc trên người bộ áo bào màu xanh đen, cổ tay giấu một thanh trâm ngọc nhỏ mà cậu mượn được từ tiệm cầm đồ. Đứng giữa dòng người chen lấn bên ngoài đàn tế, cậu tìm kiếm bóng dáng người đó – kẻ mà chính mình từng tạo nên bằng những câu chữ và nước mắt.

Và rồi cậu thấy hắn.

Diệp Khiên đứng trong hàng ngũ võ tướng, khoác áo giáp đen viền bạc, ánh mắt sắc như lưỡi dao vừa ra khỏi lò lửa. Hắn cao lớn, vóc dáng như một bức tượng được chạm khắc từ đá tảng. Gương mặt lạnh lẽo như thể mọi xúc cảm đã bị chôn vùi từ lâu. Không ai dám lại gần hắn. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn quá ba giây.

Tề Duệ mím môi.

Kịch bản viết rằng Diệp Khiên sẽ bị tập kích bằng phi tiễn. Những mũi tên có độc được phóng từ tầng hai tửu lâu phía Tây.

Cậu băng qua đám đông, luồn lách như một con cá nhỏ, tim đập thình thịch. Cậu không biết mình có đang làm điều đúng không. Hắn – Diệp Khiên – đâu phải người dễ tin, càng không dễ mềm lòng. Nhưng nếu hôm nay cậu không cứu hắn, hắn sẽ bị thương nặng, thù hận chất chồng, càng lún sâu vào bóng tối.

Khi mũi tên đầu tiên xé gió bay tới, chính cậu là người xô Diệp Khiên ngã xuống.

“Cẩn thận!”

Một tiếng rít chói tai. Mũi tên sượt qua vai cậu, máu bắn ra, vệt đỏ vương trên áo bào như hoa đào nở ngược mùa.

Người trong đàn tế hoảng loạn. Hộ vệ tràn lên, loạn chiến diễn ra trong khoảnh khắc.

Tề Duệ đè Diệp Khiên dưới thân mình, máu thấm ướt vai áo, nhưng cậu vẫn kiên quyết che chắn. Hắn nhìn cậu, ánh mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ bàng hoàng.

“Ngươi... là ai?”

Tề Duệ thở dốc. Đau, lạnh và sợ.

“Một người không muốn ngươi chết.”

---------------------

Sau vụ ám sát, Tề Duệ bị bắt giữ để thẩm tra. Diệp Khiên không lập tức can thiệp, nhưng đêm hôm ấy, hắn đích thân đến ngục giam.

Ánh đuốc cháy lập lòe chiếu lên từng sợi tóc ướt mồ hôi của Tề Duệ. Cậu ngồi trong xà lim, vai được băng sơ sài, mắt vẫn sáng rõ.

Diệp Khiên đứng đó, nhìn cậu như nhìn một bài toán không thể giải. Giọng hắn trầm thấp:

“Ngươi không phải người thường.”

Tề Duệ không trả lời.

“Cái nhìn trong mắt ngươi... không giống kẻ mới gặp ta lần đầu.”

Cậu cười khẽ. “Ngươi đúng.”

“Ngươi biết ta?”

“Ta biết rất nhiều thứ về ngươi, Diệp Khiên. Nhưng có lẽ ngươi không nên biết tại sao.”

Diệp Khiên tiến lại gần, ngồi xuống trước cửa xà lim, ánh mắt không rời cậu. 

“Vì sao cứu ta? Người như ngươi – yếu đuối, không có quyền thế – không thể nào hành động mà không có lý do.”

Tề Duệ ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn. 

“Bởi vì... nếu thế giới này không ai kéo ngươi khỏi vực sâu, thì ta sẽ làm. Dù chỉ một lần.”

Câu nói khiến Diệp Khiên trầm mặc rất lâu. Hắn không phải người dễ tin. Nhưng từ khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn dành cho Tề Duệ đã khác.

Không còn là sự dè chừng, mà là một thứ gì đó... sâu hơn. Tăm tối hơn. Như thể trong mắt hắn, Tề Duệ đã không còn là một người bình thường, mà là một mảnh ghép mà số phận bắt buộc hắn phải chiếm lấy.


Tề Duệ không biết mình đã mơ bao lâu.

Chỉ nhớ trong khoảnh khắc giữa sự tỉnh táo và mê loạn, cậu thấy ánh sáng chói lòa như bị kéo ra khỏi cơn mê mộng, để rồi mở mắt ra trong một căn phòng tối mịt.

Không có bảng hệ thống, không có khung nhiệm vụ. Chỉ là một mảnh không gian bị đóng kín, tĩnh lặng đến rợn người.

Cậu ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Mọi thứ xung quanh vẫn là thế giới kia, nhưng không còn tiếng nhắc nhở của hệ thống, không còn con số đếm ngược. Căn phòng này giống như bị bóp méo khỏi dòng chảy chính, bị ai đó cố ý cô lập.

Tề Duệ run run chạm tay lên cổ — vòng ánh sáng biểu trưng cho "trạng thái hệ thống" đã không còn. Một lớp da trần trụi, lạnh lẽo như chính nỗi sợ thầm kín đang len lỏi trong tim.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Giọng nói quen thuộc nhưng trầm khàn hơn, sâu hơn, không còn nét ngông cuồng như thường ngày. Tề Duệ ngước lên. Diệp Khiên đứng đó, bóng tối nhuộm trên vạt áo đen khiến hắn như một vết mực đang lan rộng ra.

“Ngươi... đã làm gì với hệ thống?” Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng run lên.

Diệp Khiên tiến lại gần từng bước, giày da vang lên âm thanh khô khốc.

“Ta không thích bị kiểm soát.”

Một câu ngắn ngủi, nhưng đầy ám ảnh. Hắn khom người xuống, bàn tay thon dài chạm vào cằm Tề Duệ, nâng nhẹ lên. Trong ánh mắt kia không còn sự tôn kính hay nể trọng. Chỉ là... chiếm hữu.

“Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là gì à?” Diệp Khiên thì thầm. 

“Từ giây phút đầu tiên, ta đã biết ngươi không thuộc về thế giới này.”

Tề Duệ nín thở. Phần mềm trong đầu cậu — cái lõi của hệ thống đang bị tách rời. Không chỉ bị tắt, mà là... bị đồng hóa. Một cảm giác như bị rút cạn dần tồn tại, hòa tan vào một lớp lập trình khác đang xâm nhập từng phân tử tư duy của cậu.

“Ta là hệ thống.” Tề Duệ rít qua kẽ răng . 

“Ta được lập trình để giúp ngươi — nếu ngươi phá vỡ luật lệ, cả hai chúng ta đều sẽ bị xóa sổ!”

“Vậy thì bị xóa cùng nhau.”

Lời nói nhẹ tênh, nhưng mang theo cơn gió lạnh thổi tung mọi giới hạn. Tề Duệ chưa kịp phản ứng, đã bị kéo sát vào lòng Diệp Khiên. Hơi thở nóng rát phả bên tai, không phải vì dục vọng, mà như thể hắn đang thiêu đốt tất cả ranh giới giữa người và hệ thống.

“Ngươi không còn là hệ thống nữa, Tề Duệ. Ngươi là... của ta.”

Một tầng khóa mới hiện lên giữa không trung. Không phải khóa hệ thống, mà là dấu ấn thuộc về Diệp Khiên. Thế giới này đã bị hắn viết lại mã nguồn. Tề Duệ không còn là người điều khiển, mà đã trở thành một biến số bị kiểm soát.

“Ngươi đã làm gì...”

“Tôi tái lập trình.” Diệp Khiên thì thầm, hôn nhẹ lên thái dương cậu. 

“Hệ thống phản bội ngươi? Vậy thì ta giết nó. Ngươi bị biến thành hệ thống? Ta biến hệ thống thành ngươi. Thế giới không chấp nhận ngươi? Vậy thì ta viết lại thế giới.”

Tề Duệ thở dốc. Cảm xúc hỗn loạn như cơn bão đang lùa qua trái tim. Cậu từng nghĩ mình là người có quyền chọn lựa — hóa ra, từ đầu đến cuối, mình chỉ là quân cờ trong tay một kẻ điên.

Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt Diệp Khiên... khiến cậu không thể quay mặt.

Không phải thương hại. Không phải mưu tính.

Là... một loại cảm tình méo mó.

Tề Duệ nhìn sâu vào mắt hắn. “Tại sao?”

Diệp Khiên không trả lời. Hắn chỉ siết chặt lấy cậu, như muốn khảm hình bóng này vào trong xương cốt.

“Vì ngươi là điều duy nhất không rời bỏ ta.”

Khoảnh khắc đó, thế giới như ngưng đọng. Một hệ thống bị phản bội, một phản diện lật ngược cục diện, một thế giới bị viết lại bằng tình cảm lệch lạc và khao khát chiếm hữu.


Những ngày tiếp theo là một chuỗi dài những giấc mộng mơ hồ và hiện thực nghẹt thở. Diệp Khiên luôn ở đó – dịu dàng, chăm sóc, và trói buộc.

Hắn đưa cậu đi dạo trong khu vườn hắn tạo nên, nơi mỗi bông hoa đều nở theo ý hắn. Hắn ngồi đọc sách cùng cậu dưới tán cây, nơi ánh sáng luôn vừa đủ, không quá chói chang.

Hắn ôm cậu mỗi tối – không chạm đến giới hạn nào, nhưng cái ôm lại nặng tựa xiềng xích.

Và mỗi lần Tề Duệ mở miệng định hỏi, hắn chỉ đặt ngón trỏ lên môi cậu: “Đừng nói gì cả, ở đây em chỉ cần sống.”

-------------------

Nhưng Tề Duệ không thể không tìm cách thoát thân. Trong những lần Diệp Khiên rời đi, cậu lén lục lọi, tìm kiếm nơi kết nối hệ thống cũ – thứ đã bị Diệp Khiên xóa sổ.

Rồi một ngày, cậu tìm được một khe sáng mờ giữa bức tường phía sau thư phòng. Một dòng mã lạ, như vết nứt giữa thế giới này, hé ra một dấu hiệu – cậu không phải hoàn toàn vô vọng.

Ngay giây phút ấy, tiếng Diệp Khiên vang lên phía sau, trầm thấp và lạnh lẽo:

“Em nghĩ ta không biết em sẽ tìm đến chỗ này sao?”

Cậu quay lại, đối diện ánh mắt đen thẳm không chút cảm xúc.

“Ta đã để nó ở đó, để em tin rằng còn cơ hội. Nhưng Tề Duệ, thế giới này không phải ngục tù...”

Hắn bước tới, siết cậu vào lòng, môi kề sát tai: “...mà là nhà giam bằng nhung. Mềm mại, dịu dàng, nhưng không ai thoát ra được. Càng vùng vẫy, càng lún sâu.”

Tề Duệ run lên. Cậu nhận ra một điều tàn khốc:

Không phải hệ thống giam cậu, không phải phản diện chiếm quyền. Mà là một người – với tình yêu méo mó, nhưng tuyệt đối.

Và trong thế giới không có quy luật nào ngoài ý hắn, cậu là thứ duy nhất bị sở hữu, đến tận xương tủy. 


Thế giới càng ngày càng trở nên ngột ngạt. Không phải vì nó xấu xa, mà vì nó quá đẹp – một vẻ đẹp được gọt đẽo đến từng chi tiết, đến mức giả tạo. Mỗi cánh hoa nở ra đều theo quy tắc định sẵn. Ánh nắng mỗi sớm mai rọi xuống mái hiên vừa vặn như một cảnh quay trong bộ phim được dàn dựng hoàn hảo. Mọi thứ vận hành theo bàn tay vô hình – hoặc chính xác hơn, theo bàn tay Diệp Khiên.

Tề Duệ sống trong một chiếc lồng bọc nhung. Không tường rào, không khóa cài. Nhưng mỗi bước đi của cậu đều được lập trình, nhẹ nhàng như không, mà trói buộc hơn bất kỳ xiềng xích nào.

Diệp Khiên không hề giấu cậu khỏi thế giới. Hắn đưa cậu đi dạo trong khu vườn do hắn dựng nên – nơi bướm bay theo lộ trình, nơi gió lùa vừa đủ để mái tóc cậu khẽ tung lên như thơ. Hắn ngồi đọc sách cùng cậu dưới tán cây, nơi ánh sáng len lỏi qua kẽ lá như những vệt hoài niệm vàng úa. Hắn ôm cậu mỗi tối, không đi quá giới hạn, nhưng vòng tay ấy lại nặng nề đến mức khiến Tề Duệ khó thở.

Hắn không nói yêu cậu một cách dồn dập. Chỉ thỉnh thoảng, khi môi hắn lướt qua vành tai cậu, hắn thì thầm: “Chỉ cần sống ở đây, là đủ.”

Tề Duệ đã từng im lặng. Đã từng cho rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, rằng đây là hình phạt hay phần thưởng cho những sai lầm cũ. Nhưng rồi cậu nhận ra – mình không thể thở, không thể nghĩ, không thể mơ về điều gì ngoài những điều đã được Diệp Khiên sắp đặt.

Cậu bắt đầu tìm kiếm. Những khi Diệp Khiên vắng mặt, cậu lục lọi khắp nơi, lần theo những vết nứt rất nhỏ trong lớp vỏ hoàn mỹ của thế giới này. Và rồi, sau hàng chục lần thất vọng, cậu tìm thấy – phía sau thư phòng, nơi những kệ sách cổ che khuất một bức tường trống, có một khe sáng mờ. Một vệt mã dữ liệu đứt đoạn hiện lên, như lời thì thầm của một thế giới đã chết.

Cậu run lên.

Không phải vì sợ hãi, mà vì hi vọng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, lạnh lẽo và bất động như đá tảng:

“Em nghĩ ta không biết em sẽ tìm đến chỗ này sao?”

Tề Duệ quay lại, đôi mắt mở to, đối diện với ánh nhìn không hề giận dữ, không điên cuồng – mà thản nhiên đến rợn người.

Diệp Khiên bước tới, chậm rãi như đang đi qua những năm tháng chờ đợi, siết cậu vào lòng, đặt cằm lên vai cậu, thì thầm:

“Ta để nó ở đó, để em tin rằng còn cơ hội. Nhưng Tề Duệ, thế giới này không phải ngục tù. Nó là một nhà giam bằng nhung. Mềm mại, dịu dàng, nhưng không ai thoát ra được. Càng vùng vẫy, càng lún sâu.”

Tề Duệ bất động.

Cậu thì thầm:

“Ngươi không yêu ta. Ngươi yêu sự tồn tại của ta trong thế giới ngươi. Ngươi không yêu một con người. Ngươi yêu một ý niệm.”

Diệp Khiên nhìn cậu rất lâu. Rồi hắn bước lùi lại, lần đầu tiên, trông như một người – không phải một đấng sáng thế.

“Vậy nếu ta nói ta hối hận thì sao?”

“Không ai được phép dựng nên tình yêu bằng xiềng xích, Diệp Khiên. Nhưng nếu ngươi thật sự yêu – thì ta sẽ chỉ ngươi cách viết lại định mệnh, bằng trái tim.”

Và rồi, Tề Duệ đưa tay ra. Không trốn chạy. Không kháng cự. Mà mời gọi – để cùng viết lại.

Cậu dùng phần ý thức còn sót lại của hệ thống cũ, kết nối vào lõi trung tâm. Không phá hủy. Mà chỉnh sửa. Dòng mã bắt đầu thay đổi – không còn tuyệt đối phục tùng một người, mà mở ra hai quyền truy cập ngang nhau.

Thế giới sụp đổ. Nhưng không là tận thế. Chỉ là một sự tái sinh.

-------------------------

Thế giới mới bắt đầu từ ánh sáng.

Một căn hộ nhỏ bên rìa thành phố. Một tiệm sách cũ kỹ, với mái hiên đầy chậu hoa nhỏ. Mỗi sáng Tề Duệ mở cửa, quét sân, pha cà phê, tưới cây. Buổi chiều, cậu ngồi sau quầy, đọc lại những cuốn sách cũ. Diệp Khiên – không còn là kẻ thống trị, mà là một giảng viên đại học bình thường – thường ghé qua, mang theo túi đồ ăn và một ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ.

Họ sống như hai người – không vai trò, không sứ mệnh. Chỉ có hơi thở, thời gian, và những lần tay chạm tay dưới quầy sách.

Một ngày, khi trời đổ cơn mưa nhẹ, Tề Duệ ngồi tựa vào vai Diệp Khiên, nghe hắn kể chuyện giảng đường. Cậu bật cười – một tiếng cười thật, không ép buộc, không phòng bị. Diệp Khiên nhìn cậu, rồi bất chợt nói:

“Anh vẫn luôn nghĩ, tình yêu là chiếm hữu. Nhưng em... đã cho anh biết, tình yêu là được sống cùng nhau, không điều kiện.”

Tề Duệ nắm lấy tay hắn, đặt lên ngực mình:

“Chỉ cần nơi này còn đập – thì em sẽ luôn chọn anh. Nhưng không phải bằng ràng buộc. Mà bằng tự do.”

Ngoài trời, cầu vồng nhỏ dần hé lên sau cơn mưa. Một dấu hiệu nhỏ nhoi, nhưng đủ để tin rằng, tình yêu – dù sinh ra trong méo mó – vẫn có thể trưởng thành, nếu được nuôi bằng sự thật.

Họ không còn là hệ thống và ký chủ. Không còn là phản diện và công cụ.

Họ là Diệp Khiên.

Và Tề Duệ.

Một thế giới – hai con người – và một tình yêu, không cần phải hoàn hảo, chỉ cần là thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play