Thể loại: Xuyên không, đam mỹ, lãng mạn, cổ đại, hành động, chiến tranh, tình cảm, tình yêu chân thành, lãnh đạo, bảo vệ.
Liễu Thanh Giang cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ dài vô tận. Lúc tỉnh dậy, ánh sáng mờ ảo của buổi sớm sưởi ấm khuôn mặt anh. Không gian xung quanh cứ mơ hồ và lạ lẫm, không giống bất kỳ nơi nào anh từng biết. Thậm chí không gian ấy còn có một chút gì đó u tịch, cũ kỹ nhưng lại đầy huyền bí. Những tán lá xanh mướt, những cánh chim bay vút qua bầu trời trong vắt, tất cả đều là những hình ảnh mà Liễu Thanh Giang chưa từng thấy trong đời.
Anh hoang mang ngồi dậy, đầu óc còn mơ hồ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ nhớ rằng, trong khoảnh khắc trước khi mất ý thức, anh đã ngồi trước màn hình điện thoại, tay lướt qua vài dòng tin nhắn, sau đó là một cảm giác choáng váng. Rồi anh đã thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ, chẳng thể kìm nổi.
"Đây là đâu?" Liễu Thanh Giang thì thầm, nhìn xung quanh.
Một lúc sau, anh nhận ra mình đang ngồi trên một lớp thảm đỏ, xung quanh là những cây cối cao lớn, từng tán lá xòe rộng như đang che chở cho hắn. Phía xa, anh nhìn thấy những tòa cung điện uy nghi, lộng lẫy. Địa thế này giống như một đất nước cổ xưa, không phải thế giới hiện đại mà anh từng sống.
Một cảm giác khác lạ xâm chiếm Liễu Thanh Giang, như thể anh đã xuyên qua một khe hở thời gian nào đó và lạc vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Anh khẽ rùng mình, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Bất chợt, một tiếng bước chân vang lên, rất gần. Liễu Thanh Giang quay lại, đôi mắt nở to vì ngạc nhiên. Trước mắt anh là một người đàn ông mặc giáp bạc, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại không giấu được vẻ quan tâm khi nhìn anh. Hắn bước tới, chậm rãi nhưng vững vàng, không có dấu hiệu vội vã. Đôi mắt của người này như thể đã nhìn thấy quá nhiều chuyện, nhưng cũng như đang ẩn chứa một thứ gì đó vô cùng sâu sắc.
"Thái tử điện hạ, ngài không sao chứ?" Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng sắc bén.
"Thái tử?" Liễu Thanh Giang cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng.
“Tôi không phải là thái tử… Tôi là Liễu Thanh Giang, một người bình thường.”
Người đàn ông nhìn anh một lúc, đôi mắt không rời khỏi anh. Rồi hắn thở dài, giọng trầm và bình thản: “Thái tử điện hạ, ngài đã xuyên qua thời gian và trở về với chúng tôi. Đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ đưa ngài về cung.”
Liễu Thanh Giang vẫn chưa thể hiểu hết những gì đang xảy ra, nhưng khi người đàn ông khẽ dìu anh đứng dậy, anh cảm nhận được một sự vững chãi từ tay hắn. Một cảm giác an tâm kỳ lạ lan tỏa trong cơ thể Liễu Thanh Giang, dù anh vẫn chưa thể chấp nhận điều mà người này nói.
"Hắn là ai?" Liễu Thanh Giang nghĩ, lòng đầy nghi ngờ. Nhưng chẳng kịp suy nghĩ lâu, anh đã bị dẫn vào trong một cung điện lớn, rộng rãi. Mùi gỗ quý hòa lẫn với hương thơm của hoa cỏ, một không gian trang nhã nhưng không thiếu phần uy nghi. Những người cung nữ, chiến binh đều ngước nhìn anh, đôi mắt họ lấp lánh sự kính trọng nhưng cũng đầy tò mò.
"Đây là cung điện của Đại Hưng vương triều." Người đàn ông tiếp tục dẫn anh vào trong, giọng nói vẫn bình tĩnh như thế.
“Ngài là thái tử của chúng tôi.”
Liễu Thanh Giang nhíu mày, cảm thấy choáng váng, nhưng không thể phủ nhận rằng mọi thứ xung quanh mình quá thực, quá sống động. Những bức tường chạm khắc tinh xảo, những cột trụ kiên cố, và không khí như chứa đầy quyền lực. Nhưng anh không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Anh vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, sao lại có thể xuyên không về đây, trở thành một vị thái tử của vương triều này?
Khi họ đến trước một căn phòng lớn, người đàn ông quay lại, ánh mắt nhìn anh đầy kiên quyết. “Xin hãy nghỉ ngơi một chút, thái tử điện hạ. Mọi chuyện sẽ được giải quyết sau.”
Liễu Thanh Giang không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống chiếc giường lớn, nơi những tấm thảm lông mềm mại trải dài. Cảm giác mệt mỏi dâng lên trong cơ thể hắn, nhưng trong đầu vẫn còn ngổn ngang muôn vàn câu hỏi. Làm sao anh có thể trở thành thái tử? Vì sao anh lại ở đây?
Chưa kịp nghĩ thông suốt, cửa phòng bật mở, người đàn ông vừa dẫn anh vào cung điện lại bước vào. “Ngài đã ổn chứ, thái tử?”
"Ngươi là ai?" Liễu Thanh Giang hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
“Và tại sao tôi lại là thái tử?”
Người đàn ông ấy nhìn anh một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng chút gì đó rất khó nói. “Tên ta là Ngụy Mễ. Ta là tướng quân dưới trướng vương triều Đại Hưng. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngài, thái tử.”
Liễu Thanh Giang cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Tại sao người này lại nói như thế? Tại sao lại bảo vệ anh? Anh chỉ là một người bình thường, không có quyền lực, không có gì đặc biệt. Thế nhưng, trong đôi mắt Ngụy Mễ lại ánh lên một sự tin tưởng kiên định, không thể chối từ..
"Vương triều đã sụp đổ…" Ngụy Mễ tiếp tục. “Nhưng ngài là người duy nhất còn lại. Ngài là hy vọng cuối cùng của Đại Hưng vương triều.”
Liễu Thanh Giang ngơ ngác nhìn Ngụy Mễ, lòng tràn đầy sự không hiểu. “Hy vọng? Tại sao lại là tôi?”
Ngụy Mễ không trả lời câu hỏi ấy. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát Liễu Thanh Giang, ánh mắt dường như xuyên thấu vào linh hồn của anh. “Vì ngài là thái tử. Dù ngài không nhớ, nhưng ngài vẫn là người có thể làm sống lại vương triều này.”
Liễu Thanh Giang cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Mọi thứ quá lớn lao, quá nặng nề. Anh chỉ là một người bình thường, không thể làm gì lớn lao như thế. Nhưng ánh mắt của Ngụy Mễ lại khiến anh không thể từ chối. Anh không thể bỏ rơi vương triều, không thể bỏ rơi những người đã tin tưởng vào mình.
"Vậy tôi phải làm gì?" Liễu Thanh Giang hỏi, giọng khản đặc.
Ngụy Mễ tiến lại gần, đôi mắt vẫn ánh lên sự kiên định. “Ngài phải dẫn dắt chúng ta, thái tử. Mọi người sẽ nghe theo ngài.”
Liễu Thanh Giang cảm thấy một cơn tê dại chạy dọc cơ thể. Mọi thứ dường như đang chèn ép anh.
"Được rồi…" Anh thì thầm, trong lòng một cảm giác nặng nề dâng lên. “Tôi sẽ thử.”
Ngụy Mễ nở một nụ cười nhẹ, rồi tiến gần hơn. Một cái gì đó trong nụ cười ấy khiến Liễu Thanh Giang cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ. Dù sao đi nữa, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Trong ánh sáng vàng ấm của hoàng hôn, anh cảm thấy mình như một phần của thế giới này, dù vẫn còn quá mơ hồ.
Những ngày đầu tiên ở trong cung điện, Liễu Thanh Giang cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một cái bẫy không lối thoát. Dù là thái tử của một vương triều cổ đại, nhưng anh vẫn luôn mang trong mình cảm giác của một người ngoài cuộc, một kẻ lạc lõng không thuộc về nơi này. Mỗi lần nhìn vào gương, anh không thấy một thái tử kiêu hãnh, mà chỉ là một người đàn ông bình thường với đôi mắt lạ lẫm, chẳng hề có chút tự tin nào.
Ngụy Mễ vẫn luôn ở đó, như bóng đen không thể tách rời. Mỗi ngày, hắn đều theo sát Liễu Thanh Giang, vừa là người bảo vệ, vừa là người hướng dẫn. Mỗi lần gặp khó khăn, mỗi lần Liễu Thanh Giang cảm thấy mệt mỏi, ánh mắt của Ngụy Mễ lại nhẹ nhàng động viên, đôi tay vững chãi ấy luôn sẵn sàng đỡ lấy anh khi anh không còn sức lực.
Một ngày, khi Liễu Thanh Giang ngồi bên cạnh cửa sổ trong căn phòng rộng lớn của mình, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, Ngụy Mễ lại tiến vào. Hắn khẽ gõ cửa, rồi bước vào mà không cần chờ đợi.
"Thái tử điện hạ, ngài có khỏe không?" Ngụy Mễ hỏi, giọng nói vẫn trầm ấm như mọi khi, nhưng lần này lại có chút gì đó khẩn trương, lạ lẫm.
Liễu Thanh Giang quay lại, nhìn hắn trong thoáng chốc. “Tôi không hiểu lắm về nơi này. Mọi thứ đều quá lạ lẫm đối với tôi.”
Ngụy Mễ bước lại gần, không hề ngại khoảng cách. Hắn đứng ở đó, ngay sát bên cạnh, ánh mắt đan chéo vào nhau như thể muốn thấu hiểu tâm tư của Liễu Thanh Giang. “Ngài sẽ quen thôi, thái tử. Mọi người trong vương triều đều chờ đợi sự trở lại của ngài. Họ tin rằng chỉ có ngài mới có thể làm sống lại vương triều này.”
Liễu Thanh Giang khẽ cúi đầu, một cảm giác nặng trĩu đè lên tâm hồn anh. “Nhưng tôi không biết làm thế nào. Tôi không phải là người mà họ nghĩ.”
Ngụy Mễ lặng im một lúc, rồi đôi mắt hắn ánh lên một tia sáng lạ, như thể hắn đã biết hết những suy nghĩ trong lòng Liễu Thanh Giang. “Tôi hiểu. Nhưng thái tử điện hạ, không phải ai cũng sinh ra đã là người mà người khác mong đợi. Ngài chỉ cần là chính mình. Những người xung quanh sẽ tự tìm ra cách để giúp đỡ ngài.”
Liễu Thanh Giang không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời đang dần tắt đi, để lại không gian mờ ảo trong bóng tối. Anh không biết tại sao, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác yên bình khi ở cạnh Ngụy Mễ. Anh không phải là người duy nhất trên thế giới này, dù có thể anh vẫn đang tìm cách thích nghi với mọi thứ xung quanh.
Khi bóng tối buông xuống, Liễu Thanh Giang bước ra khỏi phòng của mình, dẫn đầu là Ngụy Mễ, với một đội quân hùng mạnh đi theo phía sau. Họ đi qua những hành lang dài, xuyên qua các căn phòng rộng lớn của cung điện, và đến một khu vực nơi những tướng quân và chiến binh đang tập hợp.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Liễu Thanh Giang, nhưng anh vẫn chỉ cảm thấy lạ lẫm, không biết phải làm gì. Anh chỉ đứng đó, cố gắng điều chỉnh hơi thở, cố gắng không để nỗi lo lắng khiến mình suy sụp.
"Thái tử điện hạ." Một tướng quân đứng đầu đội quân lên tiếng, cúi đầu cung kính.
“Chúng tôi sẵn sàng phục vụ ngài. Chỉ cần ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ chiến đấu vì ngài và vương triều.”
Liễu Thanh Giang nhìn quanh, những ánh mắt tôn kính ấy làm anh cảm thấy như đang đứng trên một đỉnh núi cao, nơi mọi sự chú ý đổ dồn vào mình. Một cảm giác áp lực bỗng nhiên dâng lên mạnh mẽ, như thể anh không thể làm thất vọng họ.
Ngụy Mễ đứng bên cạnh, không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Liễu Thanh Giang rất dịu dàng, như muốn truyền cho anh một nguồn sức mạnh vô hình.
"Ngài có thể làm được, thái tử điện hạ.." Ngụy Mễ thì thầm, chỉ đủ để Liễu Thanh Giang nghe thấy.
Liễu Thanh Giang hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu, quyết định bước về phía trước, dù lòng còn rất nhiều do dự. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay. Đừng để vương triều này sụp đổ.”
Lời nói của anh không lớn, nhưng trong không khí bao trùm lại như có một luồng khí mạnh mẽ bùng lên. Những người lính trước mặt anh đều cảm thấy sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt, trong khí thế của thái tử.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi. Liễu Thanh Giang không còn là một người xa lạ trong cung điện này nữa. Anh cảm nhận được sự gắn kết từ những người xung quanh, từ những tướng quân, chiến binh, và cả Ngụy Mễ. Từng bước một, anh bắt đầu học cách điều hành, cách chỉ huy, và quan trọng nhất là cách đối diện với những thử thách mà cuộc sống này mang lại.
Trong suốt những ngày tiếp theo, Liễu Thanh Giang không còn cảm thấy lạc lõng như trước nữa. Ngụy Mễ vẫn luôn ở bên cạnh anh, như một bóng hình bảo vệ, không bao giờ rời đi.
Thời gian trôi qua như một dòng sông lặng lẽ, mang theo những thay đổi mà chính Liễu Thanh Giang cũng không thể nhận ra hết. Mọi thứ dần dần ổn định lại trong vương triều đã sụp đổ trước kia. Bằng sức mạnh và trí tuệ của bản thân, cùng với sự trợ giúp không mệt mỏi của Ngụy Mễ, Liễu Thanh Giang đã vững vàng dẫn dắt vương triều này từ một đống hoang tàn trở lại mạnh mẽ như trước.
Nhưng điều quan trọng hơn cả chính là sự thay đổi trong nội tâm của anh. Từ một thái tử lạc lõng, không hiểu rõ chính mình, Liễu Thanh Giang đã dần tìm ra được bản ngã của mình, không chỉ là một người kế vị ngai vàng mà còn là một người lãnh đạo đích thực, biết quan tâm và bảo vệ những người xung quanh. Nhưng trên hết, anh tìm thấy tình yêu – một tình yêu không lời hứa, không lời thề, chỉ là sự hiện diện nhẹ nhàng của Ngụy Mễ trong cuộc đời anh.
Một ngày, khi ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào cung điện, Liễu Thanh Giang đứng trên ban công, nhìn về phía chân trời xa xôi. Anh không biết tại sao, nhưng cảm giác nhẹ nhõm và bình yên đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Đã lâu rồi, anh không còn cảm thấy gánh nặng của ngai vàng, không còn cảm thấy lo sợ những mưu đồ và chính trị. Anh hiểu rằng vương triều sẽ đứng vững khi người lãnh đạo không chỉ vì quyền lực mà vì tình yêu thương những người dân của mình.
Chợt, từ phía sau, một giọng nói trầm ấm vang lên, khiến anh khẽ quay lại.
"Thái tử điện hạ, ngài đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Mễ bước lại gần, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào Liễu Thanh Giang với sự quan tâm mà không ai có thể phủ nhận.
Liễu Thanh Giang mỉm cười, cái mỉm cười mà trước đây anh chưa bao giờ biết mình có thể nở ra. “Tôi nghĩ về tất cả những gì đã qua. Và tôi nghĩ về chúng ta.”
Ngụy Mễ khẽ nâng tay, vén một lọn tóc rơi xuống trước mắt Liễu Thanh Giang. Cử chỉ này vừa gần gũi, vừa thân mật, khiến Liễu Thanh Giang cảm thấy như có một ngọn lửa ấm áp cháy bùng lên trong lòng.
"Vậy sao, thái tử?" Ngụy Mễ hỏi, ánh mắt của hắn như tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của Liễu Thanh Giang. “Ngài cảm thấy thế nào về chúng ta?”
Liễu Thanh Giang im lặng trong một lúc, không phải vì không biết đáp lại, mà là vì cảm xúc trong lòng anh quá lớn, không thể diễn tả thành lời. Anh chầm chậm bước lại gần Ngụy Mễ, khoảng cách giữa hai người dường như xóa nhòa trong những khoảnh khắc yên lặng ấy.
"Chúng ta... đã vượt qua rất nhiều thứ." Liễu Thanh Giang thì thầm, đôi mắt hắn sáng lên một vẻ kiên định mới.
“Dù tương lai phía trước còn đầy rẫy thử thách, nhưng tôi không còn sợ nữa. Vì tôi có ngươi bên cạnh.”
Ngụy Mễ nhìn Liễu Thanh Giang, ánh mắt hắn dường như đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu. Hắn không đáp lại ngay lập tức, mà chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng tất cả tình cảm sâu sắc mà hắn dành cho người trước mặt.
"Vậy thì, thái tử…" Ngụy Mễ khẽ thì thầm, đôi tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Thanh Giang. “Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường này, không chỉ vì vương triều mà còn vì chính chúng ta.”
Liễu Thanh Giang nắm chặt tay Ngụy Mễ, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh hiểu rằng, dù cuộc sống có khắc nghiệt thế nào, dù vương triều có đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, thì chỉ cần họ vẫn đứng bên nhau, mọi thứ sẽ không thể cản trở được họ.
Bầu trời xanh trong vương triều cổ xưa như vẽ nên một tương lai sáng lạn, nơi mà hai người, dù đứng trước muôn vàn sóng gió, vẫn sẽ không bao giờ bị chia lìa. Cùng nhau, họ sẽ tạo dựng lại vương triều này, không chỉ bằng quyền lực mà còn bằng tình yêu thương và sự bảo vệ tuyệt đối.