Ngày hôm sau, khi Lục Cần Túc lên thượng triều, hắn làm theo đúng như lời Tần Mặc Dạ căn dặn.
Lục Cần Túc hít một hơi sâu, trong lòng ngổn ngang nhưng không thể lộ ra ngoài. Hắn biết rằng đây là một bước đi quan trọng, không thể sai sót. Dù gì đi nữa, hắn cũng đã được Tần Mặc Dạ dặn dò kỹ lưỡng, mỗi hành động đều phải tinh tế, không thể để kẻ thù nhận ra sơ hở.
Khi Lục Cần Túc vào triều, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có phần lo lắng. Những quan lại trong triều, người quen người lạ, đều nhìn hắn với ánh mắt đầy hoài nghi. Tần Mặc Dạ, vốn luôn là người mạnh mẽ và quyền uy, hôm nay lại phải dựa vào một cái cớ không mấy thuyết phục để vắng mặt. Ai cũng biết, nếu như Tần Mặc Dạ thật sự bị bệnh thì phải có một lý do lớn mới đúng.
Hoàng đế nhìn thấy mọi người đã đủ, nhưng nhìn chung quanh lại không thấy Uy Vũ Hầu, trong lòng có chút hoài nghi, “Uy Vũ Hầu gia nay không lên thượng triều?”
Lục Cần Túc quỳ xuống trước bệ hạ, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng đầy trọng lượng:
“Bệ hạ, thần Lục Cần Túc, xin tấu rằng bản Hầu, vì vô tình ăn phải thứ lạ, thân thể bất an, không thể tham gia triều chính hôm nay, xin được nghỉ dưỡng vài ngày.”
Vừa dứt lời, cả triều đình im lặng. Mọi người không ai dám tỏ thái độ rõ rệt, nhưng ánh mắt họ không ngừng xì xào, dò xét. Ai cũng thầm nghĩ: Liệu Tần Mặc Dạ thật sự bị bệnh, hay là có âm mưu gì phía sau.
Hoàng đế nghe vậy trong lòng có chút thổn thức, ông ta tựa tay lên thành ghế, “Ăn phải thứ lạ? Hầu gia trước nay đều là người cẩn trọng, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lục Cần Túc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cúi đầu thấp, nhưng trong lòng hắn cũng cảm nhận được sự nghi ngờ dâng lên từ phía Hoàng đế và các quan lại. Một câu hỏi đầy hoài nghi từ bệ hạ không chỉ đơn giản là thắc mắc, mà còn mang theo sự dò xét, như muốn thăm dò thực hư sự việc.
Hắn nhẹ nhàng đáp, giọng điệu vẫn kiên định:
“Bệ hạ, thần chỉ truyền đạt lời của bản Hầu. Mặc dù không thể hiểu hết nguyên nhân, nhưng Tần Mặc Dạ luôn là người thận trọng. Việc vô tình ăn phải thứ lạ này, thần e là có người mưu đồ bất chính, muốn hãm hại Hầu gia.”
Lúc này, một vài quan lại bắt đầu thì thầm, ánh mắt đầy nghi vấn. Họ không tin vào lý do quá mơ hồ này, nhưng cũng không dám công khai phản đối. Cái tên "Uy Vũ Hầu" có quá nhiều quyền lực, và dù có nghi ngờ thì cũng không ai dám trực tiếp đụng chạm. Lại nói, dường như đã có người muốn mưu đồ với Uy Vũ Hầu, mọi thần dân trong triều không nhịn được bàn tán xôn xao.
Hoàng đế im lặng một lúc lâu, đôi mắt sắc bén quét qua từng người trong triều. Ông cảm nhận rõ ràng rằng, không phải chỉ mình ông có sự nghi ngờ. Những người xung quanh cũng đang âm thầm tìm kiếm dấu hiệu của sự thay đổi.
Cuối cùng, Hoàng đế khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vậy sao, ăn phải thứ lạ… Thật sự khiến trẫm phải bận lòng. Lục Cần Túc, ngươi về rồi nói lại với Hầu gia rằng, nếu hắn thực sự không khỏe, sẽ cần phải có một tấu chương y tế xác thực. Không thể cứ như vậy mà nói lý do không tham gia triều chính, mà lại không có bằng chứng gì rõ ràng. Lại cho người điều tra, xem kẻ nào gan dạ dám mưu đồ bất chính, muốn làm phản.”
Ngài lại nói, “Lúc bãi triều, ngươi dẫn Từ thái y vào phủ, để ông ta bắt mạch cho Uy Vũ Hầu.”
Lục Cần Túc liếc nhìn Hoàng đế, khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy có chút lo lắng. Hoàng đế tuy không lên tiếng phản bác, nhưng sự nghi ngờ trong lời nói của ông rõ ràng đã không che giấu được. Một cơn sóng ngầm đã bắt đầu dâng lên trong triều, và Lục Cần Túc biết rằng, mọi thứ không thể cứ tiếp tục như vậy.
Vừa quay người chuẩn bị lui ra, một quan lại đứng dậy, nhìn về phía Hoàng đế và Lục Cần Túc, lên tiếng:
“Bệ hạ, thần có lời thỉnh cầu. Tuy không phải là lúc thích hợp để bàn bạc chuyện quân sự, nhưng biên cương phía Bắc hiện giờ không thể thiếu sự chỉ huy của Uy Vũ Hầu. Vốn là dưỡng thân nghỉ nhiều hơn hai ngày rồi xuất phát, bây giờ Hầu gia gặp chuyện bất trắc, xin bệ hạ nghĩ lại về việc bổ nhiệm một vị tướng khác để thay thế trong lúc này.”
Lục Cần Túc quay lại, ánh mắt nhìn người vừa lên tiếng. Đó là một quan lại có tiếng nói trong triều, tên là Đoàn Tướng. Hắn luôn có ý kiến mạnh mẽ trong việc xử lý quân vụ, đặc biệt là liên quan đến biên cương. Câu nói của Đoàn Tướng khiến không ít quan lại lén lút nhìn nhau, thậm chí có người đã mở miệng đồng tình, thể hiện sự lo lắng về tình hình biên cương.
Hoàng đế nhíu mày, không hề tỏ ra hài lòng trước lời đề nghị này. Nhưng ông cũng biết, không thể hoàn toàn bỏ qua những lo ngại của triều đình. Sau một lúc im lặng, ông nhẹ nhàng lên tiếng:
“Lúc này, trẫm vẫn chưa thể đưa ra quyết định vội vàng. Lục Cần Túc, ngươi về nói lại với Tần Mặc Dạ, yêu cầu hắn phải có một tấu chương y tế hợp lệ. Còn về quân vụ, trẫm sẽ sớm xem xét. Tình hình biên cương sẽ không bị lơ là.”
Lục Cần Túc nhíu mày nhìn đám người nhao nhao ở phía dưới, trong lòng không nghĩ đến nguyên do vì sao Tần Mặc Dạ lại làm như vậy. Khi nghe được hoàng đế nói, Lục Cần Túc ôm quyền rồi lui về sau.
--------
Bầu trời sau cơn mưa lúc nào cũng quang và trong lành hơn rất nhiều. Tiếng chim hót líu lo bên khung cửa sổ như một lời báo thức, gọi người đã đến lúc dậy. Khi Liễu Nhược Yên tỉnh giấc, cũng đã trải qua hơn ba ngày khi nhập phủ.
Liễu Nhược Yên hôm qua mệt mỏi, sáng sớm nàng đã phải tiến tới hậu viện trong cung để thỉnh an những người trong cung, lại phải tham gia một buổi học về các quy củ trong phủ, sau đó bị quản giáo giao phó chép hết trong một đêm, nên chỉ ngủ được một chút, nhưng sáng nay, khi ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng, nàng bừng tỉnh. Lại nghe được những tiếng va chạm ồn ào ở bên ngoài khiến nàng muốn ngủ thêm cũng không ngủ được nữa, đành bật dậy. Cơn mưa đêm qua đã làm sạch không gian, những giọt nước còn đọng trên lá cây ngoài cửa sổ như những viên ngọc sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Nhược Yên từ từ ngồi dậy, vươn vai, tay đặt lên chiếc bàn nhỏ bên giường, đôi mắt hướng về phía ngọc trâm vẫn còn nằm lặng lẽ trên bàn. Cảm nhận được sự tồn tại của nó, mới khiến lòng nàng dịu êm đi một chút.
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống, len lỏi qua áng cửa sổ rồi hắt xuống phòng đơn sơ, không gian trong lành và mát mẻ giúp nàng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn rất nhiều. Chỉ là không nghĩ đến, hôm qua nàng thật sự đã được gả vào Hầu phủ, làm thê làm thiếp cho người.
Thược Dược từ bên ngoài bước vào, trên tay bưng theo một chậu nước ấm nóng đến, “Trắc phu nhân, người không định ngủ thêm một chút sao?”
Nàng nghe được giọng nói quen thuộc, khẽ quay đầu ngoảnh lại rồi lắc đầu.
Thược Dược giúp nàng chuẩn bị một chút, đôi tay nhẹ nhàng cởi bỏ những sợi dây áo chặt chẽ trên người Liễu Nhược Yên, rồi thay cho nàng chiếc áo mới, mềm mại và thoải mái hơn. Nàng vẫn chưa thể quên được cảm giác của đêm qua—lúc mà cuộc đời nàng bỗng chốc rẽ sang một ngã rẽ hoàn toàn mới, khi nàng chính thức trở thành Trắc phu nhân của Hầu phủ. Mọi thứ như một cơn ác mộng, vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn. Nàng không hề chuẩn bị cho cái ngày này, nhưng giờ đây, số phận đã an bài.
Bên ngoài những tiếng va chạm, những bước chân vội vã vẫn tiếp diễn khiến Liễu Nhược Yên không kìm được lên tiếng hỏi, “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Chúng nô tỳ đang chuyển đồ của Trắc phu nhân đến hậu viện phía Đông, gần với viện của Hầu gia.”, vừa nói, trong chất giọng của Thược Dược còn mang theo chút tâm tình vui vẻ.
Liễu Nhược Yên khựng lại, tay đang đặt trên thắt lưng cũng hơi siết chặt. “Hậu viện phía Đông?” Nàng lặp lại, giọng nói có phần trầm hơn. Đó là nơi gần sát với viện của Hầu gia, không phải nơi mà một Trắc phu nhân mới nhập phủ nên tùy tiện bước chân đến, càng không phải nơi nàng từng nghĩ mình sẽ được sắp xếp.
“Vâng,” Thược Dược đáp nhỏ, tay vẫn tiếp tục chải mái tóc dài của nàng, “Là ý của quản sự viện, bảo là Hầu gia có lệnh. Vì Trắc phu nhân mới nhập phủ, trong phủ cũng nhiều hơn chỉ có một người, Hầu gia nói chuyển người tới đó cho tiện hơn.”
Liễu Nhược Yên hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi tấm gương đồng phản chiếu gương mặt mình—vẫn là dáng vẻ điềm đạm, sắc sảo, nhưng trong đáy mắt lại thoáng một tầng sóng ngầm khó tả. Dường như nhớ ra được chuyện gì, nàng có chút e dè lên tiếng, “Cái đó.. có phải đến thỉnh an Hầu gia buổi sáng hay không?”, nàng hỏi, vì hai ngày vừa rồi nàng đã lấp liếm chuyện này bằng cách lấy lí do kia.
Thược Dược thoáng ngập ngừng, tay đang cầm lược cũng khựng lại một chút, rồi lại nhanh chóng khôi phục động tác, giọng nhỏ nhẹ: “Thường thì, các vị phu nhân trong phủ khác đều có lễ thỉnh an vào đầu canh thìn. Nhưng Hầu gia về từ biên cương trước giờ chưa từng có qua một mối hôn sự, nên chúng nô tỳ cũng không chắ chắn.”
Liễu Nhược Yên khẽ gật đầu, tốt nhất là không phải đi. Dù nói nàng chẳng màng nhan sắc, nhưng khi nhớ lại những lời đồn đoán về vẻ bề ngoài của hắn, chung quy lại vẫn có chút sợ hãi, không dám đối diện.
“Trắc phu nhân, đến giờ thỉnh an Hầu gia.”
Liễu Nhược Yên khẽ cúi đầu, bàn tay đặt trên đùi đã siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Nàng nghe rõ từng nhịp tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, như muốn phá vỡ cả lớp y phục tinh tế mà thoát ra ngoài.
Câu nói vừa rồi vang vọng trong đầu nàng, lạnh lẽo như một lời tuyên án. Không ai thúc ép nàng phải đi, nhưng sự im lặng ấy lại càng đáng sợ hơn.
Thược Dược thấy chủ tử như hóa đá, cả người không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là vẫn dán chặt vào khoảng không phía trước. Giọng nàng trở nên khẩn trương:
“Trắc phu nhân, người không sao chứ? Có cần nô tỳ đi thay người bẩm báo—?”
Liễu Nhược Yên vội giữ tay người kia, “Không cần.”, rồi lại làm ra vẻ bất lực, “Có thể nào không đi không?”
Lục Bình từ bên ngoài đi vào nghe được, chỉ biết lắc đầu nói điều này là không thể. Liễu Nhược Yên nhìn hai người, trong lòng như khóc ròng, nàng hận mình không thể tìm một cái lỗ chui xuống để không phải đi thỉnh an.
Lời nói tuy không lớn tiếng, nhưng mỗi chữ như gõ vào lòng Liễu Nhược Yên, khiến nàng ngồi cũng chẳng yên, đứng lại chẳng xong.
Thược Dược nhỏ giọng dỗ dành bên tai: “Phu nhân, thật ra Hầu gua không đáng sợ như lời đồn. Có khi ngài ấy chỉ nghiêm nghị bên ngoài, nhưng cũng biết thông tình lý lẽ.”
Liễu Nhược Yên khẽ lườm nàng một cái. Nàng thật muốn phản bác: “Vậy ngươi đi thay ta đi.” Nhưng lời tới cổ họng lại nghẹn lại thành tiếng thở dài bất lực.
Nàng đứng dậy lần nữa, bước chân nhẹ mà cứng đờ như đá. Tay khẽ chỉnh lại cổ áo, rồi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Lục Bình—xem như chấp thuận. Nhưng trong lòng nàng thì như có muôn vàn tiếng hét vang vọng, đi ra được đến ngưỡng cửa lại quay đầu trở lại, rầu rĩ than:
"Ta không muốn đi!"
Lục Bình đứng yên bất động, giống như một pho tượng gỗ được dán lệnh quân. Thược Dược thì tròn mắt, không biết nên khuyên nữa hay nên... cười. Mà quả thực, nàng suýt bật cười—nếu không phải biết chắc chủ tử mình đang rất nghiêm túc thì hẳn đã tưởng nàng đang luyện vở diễn "Trắc phu nhân đại náo hậu viện."
Liễu Nhược Yên níu tay áo Thược Dược, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, có vài phần rầu rĩ. Nàng đẹp tựa tranh vẽ, làn da trắng ngần như sương sớm, ánh mắt như chất chứa cả một trời thu buồn. Gió nhẹ lướt qua, tà áo khẽ lay động, càng làm nổi bật dáng vẻ mong manh như cánh hoa vừa chớm nở. Dường như vẻ đoan trang, có phần lạnh lùng của nàng hôm qua đều bay biến, thay vào đó là một người hoàn toàn khác, trông có chút dễ bắt nạt.
Thược Dược nín cười đến mức mặt hơi vặn vẹo, cố giữ vẻ đoan trang: “Phu nhân, người nói vậy trước mặt Lục hộ vệ, không hay cho lắm…”
“Thì ta nói nhỏ mà!” – Liễu Nhược Yên lườm nàng, giọng u oán như oán phụ trong kịch hồ quảng.
Lục Bình nghe tới đó, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại một chút, ánh mắt phức tạp như thể đang nhìn nàng. Thật ra chủ nhận của bọn họ cũng không tới mức này mà.
Thược Dược có chút bất lực, hắng giọng một cái, cực kỳ lễ độ nhưng dứt khoát, “Trắc phu nhân, nếu người không đi, Hầu gia hỏi tội xuống, nô tài không dám thay người gánh.”
Nghe đến chữ "hỏi tội", Liễu Nhược Yên lập tức ngồi thụp xuống bậc cửa, hai mắt trợn to như sắp khóc, “Nếu đột nhiên ngất xỉu, có tính là bất khả kháng không?”
Lục Bình ho khan, một tay đỡ nàng dậy: “Trắc phu nhân, người mà nằm vạ ở đây, lát nữa cả phủ đều biết Trắc phu nhân Hầu phủ vừa nhập môn đã ‘bị bệnh kỳ lạ’. Người có muốn ngày mai vào sổ y quan của thái y viện không?”
Liễu Nhược Yên chớp mắt, không rõ là thật sự ngây ngô hay giả vờ lấy lòng người: “Thái y có kê đơn để tránh thỉnh an không?”
Cả Lục Bình lẫn Thược Dược cùng lúc im lặng. Một là không biết nên trả lời sao, hai là đang rất cố gắng giữ lại phong thái người trong phủ vẫn còn mặt mũi với thiên hạ.
Cuối cùng, vẫn là Thược Dược nhỏ nhẹ khuyên lần nữa: “Phu nhân, người cứ đi đi. Cùng lắm thì cúi đầu, mỉm cười, thỉnh an xong là có thể rút lui. Hầu gia bận trăm công nghìn việc, ai rảnh mà ngồi nhìn người chào lâu?”
“Hơn nữa, Trắc phu nhân đừng nghe lời đồn bên ngoài, Hầu gia không như họ nói đâu.”, Lục Bình nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, có chút bất đắc dĩ nói.
Liễu Nhược Yên đứng dậy lần nữa, váy lụa khẽ xõa xuống nền đá, thân hình mảnh mai như cành liễu giữa gió xuân. Nàng hít sâu một hơi, giấu đi nét rầu rĩ trong đáy mắt, thay vào đó là vẻ bình thản cố gắng tỏ ra cứng cỏi. Dẫu sao bây giờ nàng là người trong phủ của Hầu gia, sớm không gặp cũng đến lúc phải chạm mặt, chi bằng hôm nay lấy can đảm một phen, tránh sau này luôn sống trong lo sợ.
Thược Dược cùng Lục Bình bước theo phía sau, tay nâng vạt áo khoác cho chủ tử, không dám nói thêm gì. Không khí dọc theo hành lang dài dẫn đến hậu viện phía Đông yên ắng một cách kỳ lạ. Những luồng gió sớm thổi qua các bức bình phong chạm trổ khiến rèm trúc khẽ rung lên, như tiếng thì thầm khó nghe của kẻ đứng sau rèm kịch.
Trên đường đến viện Hầu gia, hai người gặp vài tỳ nữ đang dọn dẹp sân vườn. Khi thấy Trắc phu nhân bước qua, tất cả đều khựng lại, cúi đầu hành lễ, nhưng đôi mắt họ lại không giấu được sự hiếu kỳ. Liễu Nhược Yên đi qua như không hề để tâm, từng bước vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, điềm đạm, nhưng sớm trong lòng đã đầy lên một cỗ lo lắng, bất an, mồ hôi tay đều chảy ra rất dính.
Khi đến trước bậc cửa viện chính, Thược Dược khẽ hắng giọng một tiếng, rồi bước lên trước, cúi người thấp: “Trắc phu nhân đến thỉnh an Hầu gia.”
Trong viện im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chim sẻ chuyền cành trên cao. Một lúc sau, mới có tiếng nhấc chân gấp gáp đi tới, là Tô tổng quản. Ông khẽ liếc vị Trắc phu nhân, một lần nữa cũng giống như đám Thược Dược, liền bị vẻ đẹp của nàng thu hút. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm phục vụ trong Hầu phủ, ông nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị và bình tĩnh.
Tô tổng quản bước vào, ánh mắt thoáng một cái lướt qua nàng rồi cúi người hành lễ:
“Trắc phu nhân, xin thứ lỗi, Hầu gia vừa mới rời phủ, không có ở đây.”
Liễu Nhược Yên khựng lại, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ, trong phút chốc giống như con mèo nhỏ bị đuối nước vớ được cành cây, liền vui đến muốn khóc. Nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ thanh lịch vốn có, ngược lại là lời nói ra rồi lại có chút khiến người ta hiểu lầm, “Vậy là không phải thỉnh an sao?”
Nàng nói, giọng trong trẻo nhưng không che giấu nổi sự hưng phấn.
Thược Dược và Lục Bình ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Thế nhưng, Liễu Nhược Yên như thể không thể kiềm chế được sự vui sướng trong trong lòng, khi nãy bước đến ngưỡng cửa này, tâm nàng lo lắng thế nào cũng chỉ có mình nàng biết, giờ đột nhiên được buông lỏng một chút, thì cảm thấy khá nhẹ nhàng. Khi nãy trên đường tới chỗ này, Liễu Nhược Yên trong lòng không ngừng niệm Phật.
Ba người còn lại trông một màn vừa rồi có chút trố mắt, không tin vào hiện thực. Người này lại đang làm trò gì trong phủ của Hầu gia vậy? Tô tổng quản có chút ngờ vực nhìn Trắc phu nhân, ông hơi nghiêng đầu, gương mặt khắc khổ như thường lệ, nhưng đôi mắt thì sáng lên một chút ngạc nhiên. Ông lặng lẽ quan sát, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên: "Trắc phu nhân, đây là lần đầu tiên gặp mặt, xin hỏi sự vui vẻ này là sao?"
Vẫn là Tô tổng quan nhanh nhạy hơn người, thoáng chốc đã nhìn thấu được sau lời hỏi kia đang cất niềm vui nhẹ.
Có vẻ như nàng vui đến không nghe được gì, Lục Bình cùng Thược Dược cười gượng gạo, vội vỗ nhẹ vào nàng, gọi: “Trắc phu nhân! Trắc phu nhân…”
Nàng dừng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, nhưng trong lòng vẫn không kìm được một nụ cười nhẹ. Tô tổng quản vẫn đang chờ câu trả lời, nhưng ánh mắt của ông cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, mà có chút ngập ngừng.
“Lúc nào thì ngài ấy sẽ quay về?” nàng hỏi, giọng mềm mỏng, giống như diễn một vở kịch, có chút thất vọng hỏi.
“Chuyện này bọn nô tài không dám đoán. Hầu gia có dặn, nếu Trắc phu nhân có đến, cứ để người quay về nghỉ ngơi, không cần đợi.”
Càng nghe những lời này, trong lòng Liễu Nhược Yên như có nghìn đóa hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt đến nỗi trái tim cũng như tan ra trong làn gió xuân. Nhưng từ bé đã được mẫu thân dạy dỗ nghiêm khắc, dù vui đến đâu, cũng không được để kẻ thù nhìn ra hỉ nộ của bản thân, càng yếu thế, càng phải vững tâm.Thế nên dù lòng nàng như ánh bình minh rạng rỡ, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ có đuôi mắt hơi cong lên, mang theo một chút mềm mại khiến người đối diện chẳng thể dứt mắt, mà vẫn không thể xác định nàng đang nghĩ gì.
Nàng còn tưởng chưa kịp sống đã phải chết rồi.
Lục Bình và Thược Dược đứng bên cạnh, có chút lúng túng. Họ vội vàng khẽ vỗ vào tay nàng, ra hiệu cho nàng giữ thái độ bình tĩnh hơn. Nhìn một màn, Thược Dược chỉ biết cười nhẹ, hơi cúi đầu để che giấu sự bối rối. Trắc phu nhân nhà bọn họ, xem ra rất thú vị.
Liễu Nhược Yên vội gật đầu, nhưng vẫn không thể ngừng cười. Đúng là tình huống này rất kỳ lạ, nhưng nàng chẳng thể nào ngừng sự vui mừng trong lòng, như thể cuối cùng cũng thoát được một gánh nặng tâm lý lớn.
Tô tổng quản nhìn nàng, khẽ lắc đầu như hiểu ý. Hóa ra người này cũng nghĩ oan cho Hầu gia, nghe lời đồn đại bên ngoài mà cảm thấy sợ, bài xích với người. Ông cảm thấy, Hầu gia của mình thật đáng thương quá. Nghĩ rồi lại giả vờ như khóc đau lòng, khẽ lấy khăn tay từ trong vạt áo thấm thấm lên gương mặt già nua.
Liễu Nhược Yên nhìn thấy hành động của Tô tổng quản, mắt hơi mở lớn, không hiểu nổi ông ta đang làm gì. "Tô tổng quản, ngài đang làm gì vậy?" Nàng không thể không hỏi, cảm thấy có gì đó rất sai sai.
Tô tổng quản vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại như ẩn chứa một nụ cười khẽ. Ông thở dài thật sự, đưa tay lên lau mặt, rồi lại thở hắt ra như thể đang đối mặt với một nỗi đau lớn lao. "Ôi, Trắc phu nhân, người thật là..." Ông ngừng lại, ngước lên nhìn nàng, giọng nói chậm rãi: "Người chẳng hiểu gì về Hầu gia của chúng ta cả, ngài ấy không hề như những lời đồn đãi đâu. Ngài ấy là một người rất đáng thương. Đáng thương vì quá ít người hiểu được ngài ấy."
Liễu Nhược Yên ngẩn ra, nhìn vẻ mặt 'bi thương' của Tô tổng quản mà không biết nên phản ứng thế nào. Cái gì mà đáng thương? Ngài ấy đáng thương vì cái gì chứ? Nàng nhìn Lục Bình và Thược Dược một chút, hai người kia cũng không hiểu nổi Tô tổng quản đang chơi trò gì nữa.
"Thật ra..." Tô tổng quản thấy nàng không hiểu, lại cố tình làm giọng khẽ khàng hơn, “Hầu gia của chúng ta luôn bị hiểu nhầm. Ngài ấy nghiêm nghị, nhưng thật ra trong lòng rất khổ tâm. Những năm qua, ngài ấy một mình gánh vác bao nhiêu việc lớn nhỏ, chẳng có ai thấu hiểu. Và bây giờ, người mới nhập phủ như ngài ấy lại phải nhẫn nhịn đối diện với những lời đồn đãi chẳng hay ho chút nào. Ai mà chịu nổi cơ chứ?”
Liễu Nhược Yên lúc này chỉ còn biết trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Tô tổng quản. Mặt nàng đỏ lên vì sự kỳ quặc của tình huống, rồi lại cố gắng gượng cười, "Ta hiểu. Tô tổng quản, ngài không cần phải bi lụy như thế đâu."
Tô tổng quản thấy nàng có vẻ không bị 'thuyết phục' lắm, liền đứng thẳng dậy, khẽ ho một tiếng rồi khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị, "Vậy thôi, Trắc phu nhân, dần dần, ngài sẽ hiểu thôi."
Nhìn theo bóng lưng Tô tổng quản, Liễu Nhược Yên không thể không buông một tiếng thở dài, rồi quay sang Lục Bình và Thược Dược, "Tô tổng quản này, thật biết làm người ta khó xử. Mới sáng đã bị thuyết giáo kiểu này."
Thược Dược cười khúc khích, "Vậy mà phu nhân lại còn tưởng ngài ấy khó tính. Tô tổng quản có lúc cũng rất dễ thương, chỉ là không biết làm thế nào để thấu hiểu lòng Hầu gia thôi."
Liễu Nhược Yên chỉ lẳng lặng gật đầu, nàng không có quyền bình phẩm về lẽ sống của đời người, người sống sao chính là do lựa chọn của họ.
Lục Bình thấy vẻ mặt Trắc phu nhân trầm lặng liền lên tiếng, “Trắc phu nhân, có lẽ hậu viện phía Đông đã được dọn xong, người có muốn dạo qua một chút?”
Liễu Nhược Yên nghe vậy thì nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt dịu đi vài phần. Gió sáng sớm thoảng qua, khẽ nâng tà áo lụa mỏng nơi cổ tay nàng.
“Ừ,” nàng khẽ đáp, giọng mềm như sương mai.
Lục Bình vội khom người dẫn đường. Thược Dược cũng lách người đi sau, đôi mắt lanh lợi không ngừng đảo quanh như muốn ghi nhớ từng lối đi mới trong phủ.