Ngoài trời mưa càng lúc càng tầm tã, gió quật song cửa đem đến những tiếng động ghê rợn, còn hơn cả lòng người đứng trước bão giông mà chẳng một lời than trách, giống như hoàn toàn bất lực tòng tâm, chỉ âm thầm chấp nhận số phận. Cơn gió từ ngoài lùa vào, làm tấm rèm cửa khẽ lay.Bên ngoài vang lên tiếng gió rít qua hành lang, mang theo mùi hương ngai ngái của đất ẩm và cỏ dại. Trong căn phòng lạnh lẽo và cũ kỹ này, chỉ có nàng một mình, không có tì nữ hầu hạ, không có lò sưởi, không có màn gấm – đúng như lời nha hoàn nói, “chịu thiệt thòi ở tạm”.

Liễu Nhược Yên khẽ hít sâu một hơi, gỡ khăn voan trên đầu xuống. Tấm khăn đỏ mỏng tang rơi xuống, chạm nhẹ lên gối như một làn khói tan. Lần đầu tiên trong ngày, nàng để lộ gương mặt thật – thanh tú, nhã nhặn nhưng đôi mắt lại bình thản đến lạnh lùng, như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, từng bước đến bên bàn gỗ đơn sơ, rót cho mình một chén trà nguội lạnh. Nâng chén lên, ánh mắt nàng dừng lại nơi ánh trăng mờ chiếu qua khung cửa sổ. Đêm nay Uy Vũ Hầu gia không tới nhìn mặt tân nương, không tới cùng nàng uống rượu giao bôi. Lại nhìn xung quanh căn phòng cũ kì đầy mủi ẩm mốc cùng khói bụi, dường như đã rất lâu rồi không có người sống ở đây. Căn phòng không được trang hoàng, không có nến đỏ cũng không có rượu hợp cẩn, chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ, một bàn trà đã xỉn màu, và một cơn gió thoảng mang theo tiếng mưa.

Lòng Liễu Nhược Yên chợt trùng xuống, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy tâm trí nàng. Cuộc hôn nhân này, nàng vốn chẳng mong đợi, cũng không để tâm quá nhiều. Nàng đã học được cách không kỳ vọng, đã tự nhủ rằng mình chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi của người khác. Nhưng hôm nay, khi thật sự bước vào phủ Hầu gia, khi mọi thứ dần hiện ra rõ ràng trước mắt, nàng không thể không cảm thấy một sự thất vọng mơ hồ, như một ngọn lửa nhỏ cứ âm ỉ trong lồng ngực.

Cảm giác tủi nhục dâng lên mạnh mẽ trong lòng Liễu Nhược Yên, khiến nàng như bị nghẹn thở. Nàng vốn dĩ có dung mạo kiều diễm, tài trí hơn người, vậy mà rốt cuộc lại phải cam chịu làm vợ một người mà cả thiên hạ đều tôn sùng như một chiến thần, người mà thậm chí nàng chưa từng gặp mặt, chưa từng hiểu rõ, bất quá, lại giống không đủ tư cách để được đón về một cách đường hoàng, không đủ quyền được thắp lên những ngọn nến lung linh trong buổi lễ trọng đại, những nghi thức mà bao nhiêu cô gái khác phải ao ước. Tất cả những gì nàng có được chỉ là sự im lặng đáng sợ, như một vật hy sinh không tên trong ván cờ đầy rẫy âm mưu. 

Hơn bao giờ hết, Liễu Nhược Yên cảm thấy mình như một cái bóng mờ nhạt, không bao giờ có thể sánh được với những ánh hào quang của những nữ nhân khác. Nàng không được đón tiếp trong sự chờ đón nồng nhiệt, không có ai nâng niu, không có ai cưng chiều. Thậm chí, ngay cả trong lễ cưới của mình, nàng cũng chỉ là một bóng hình lặng lẽ, không có ai ngước nhìn, không có ai chúc phúc.

Đêm này, Uy Vũ Hầu Gia thật sự là không tới.

Liễu Nhược Yên không buồn cũng chẳng thất vọng. Ngược lại, trong lòng nàng còn nhẹ đi một phần, thậm chí còn… thầm cảm ơn ông trời. Không tới cũng tốt. Tốt vô cùng. Nếu có thể, những ngày sau cũng đừng gặp nhau. Cả đời không chạm mặt, có khi lại là một sự khoan dung cho cả hai người.

Nàng ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ, ánh trăng chiếu xiên qua tấm rèm mỏng lay động theo gió, hắt lên sàn nhà những vệt sáng nhàn nhạt. Trăng đêm nay sáng quá, sáng đến lạnh lẽo, một mình treo lơ lửng giữa bầu trời đen ngòm, giống như chính nàng—đơn độc và im lặng, chỉ biết tự mình phát sáng trong cõi u tối không một lời đáp lại.

Cơn mưa đầu hạ đã dứt hẳn, chỉ còn vương lại mùi ẩm ướt ngai ngái trong gió và tiếng nước rơi đều từ mái hiên xuống sân đá lát. Cảnh đêm tĩnh mịch, bình yên, nhưng trong lòng nàng lại không hoàn toàn thảnh thơi. Có một chút trống rỗng, một chút lạc lõng—như người khách lạ đứng giữa ngôi nhà không thuộc về mình.

Liễu Nhược Yên cụp mắt xuống, nhìn tách trà bên bàn. Đã nguội lạnh từ lâu. Mùi trà nhạt nhòa, chẳng còn chút hương vị. Nàng vươn tay định gọi người, nhưng vừa hé môi liền sững lại—đến giờ phút này, nàng mới chợt nhận ra một chuyện.

Nàng không biết tên của hai nha hoàn đã theo mình cả ngày hôm nay.

Mọi thứ đều xa lạ, đều như sương khói mờ nhạt quanh thân, không thể nắm giữ, cũng chẳng dám thân cận.

Liễu Nhược Yên không quen uống trà nguội, thêm vào đó đột nhiên muốn tìm rượu giải sầu, nàng không chần chừ bước tới phía cửa phòng, khẽ khàng mở cửa.

Hai nha hoàn từ phía xa đang bưng một chậu nước nóng đi tới, tình cờ thấy được nàng bước ra từ cửa lớn. Dáng vẻ nữ nhân trong chiếc áo hỉ đỏ, tay áo dài khẽ phất trong gió đêm, mái tóc đen buông nhẹ sau lưng, trông chẳng giống một tân nương vừa bước vào cửa phủ, mà giống một cái bóng mảnh khảnh cô độc lạc giữa nhân gian. Dưới ánh trăng, sắc đỏ ấy chẳng hề rực rỡ như lẽ ra nó phải thế, mà ngược lại, nhuốm lên một tầng u buồn khó tả, như máu đã phai, như hoa tàn còn cố giữ hương.

Dù chỉ đơn thuần là một chiếc áo hỉ vô cùng thô sơ, không hề lộng lẫy cùng diêm dúa, thế nhưng người đang mặc nó vẫn không bị kiềm hãm mà thỏa sức tỏa ra một vẻ đẹp kiều diễm, đẹp đến rung động lòng người. Liễu Nhược Yên bước đi chậm rãi, từng bước như nước chảy mây trôi, không vội vàng cũng chẳng nao núng. Dưới ánh trăng, tà áo hỉ sắc đỏ như máu nhẹ nhàng lướt theo gió đêm, viền thêu tơ vàng ánh lên từng sợi lấp lánh như vảy rồng ẩn hiện. Mái tóc đen dài mềm mượt buông rủ xuống thắt lưng, không trang sức cầu kỳ, chỉ cài nhẹ một trâm ngọc đơn sơ—vậy mà lại khiến người ta không thể rời mắt.

Dáng người nàng thon dài, vai nhỏ eo thắt, đứng thẳng tắp như cành liễu đầu xuân mà lại mang khí chất lạnh lùng như tuyết phủ thiên sơn. Da nàng trắng đến trong suốt, dưới ánh trăng như phủ một tầng sương mỏng, khiến từng đường nét trên gương mặt lại càng thêm nổi bật, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, ánh nhìn lãnh đạm như chẳng màng thế sự; sống mũi cao thanh tú, môi mím nhẹ, không tô son vẫn đỏ như cánh đào.

Toàn thân nàng như tỏa ra một luồng khí chất mâu thuẫn: vừa mềm mại, dịu dàng như nước; lại vừa sắc sảo, cao quý như lưỡi dao mỏng giấu trong vỏ ngọc. Chính là không phải loại kiêu ngạo chói lóa khiến người ta khó chịu, mà là thứ khí chất khiến người ta không dám khinh nhờn—một vẻ đẹp vừa cao quý vừa sắc bén, như hoa mẫu đơn nở trong đêm mưa, lạnh lẽo mà quyến rũ, xa cách mà không thể rời mắt.

Hai nha hoàn thoáng khựng lại, không hẹn mà cùng chậm bước.

“Đẹp.. đẹp quá.”, một nha hoàn không nhịn được lên tiếng, trong giọng khi nói ra còn đem theo một loại ngưỡng mộ khó diễn tả. 

Người còn lại tay đang bưng chậu nước nóng, không kiềm được cũng há hốc miệng nhìn nữ nhân kiều diễm đứng trước cánh cửa, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp.

Nữ nhân kia rõ ràng chỉ đứng yên trước thềm cửa, ánh trăng rọi xuống phủ một lớp ánh sáng mỏng trên thân áo đỏ, không nói không cười, cũng chẳng hề cố tình thu hút ánh nhìn của ai. Thế nhưng, chính sự trầm mặc ấy lại khiến nàng như được bao phủ bởi một tấm màn vô hình khiến người khác chỉ dám nhìn từ xa, không dám mạo muội tiến gần.

Dáng đứng thẳng tắp, gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm, nhưng không hề cứng nhắc. Tựa như một vị quý nữ bước ra từ tranh lụa cổ, bị năm tháng phủ bụi mà vẫn giữ được khí độ bất phàm.

“Giống như… tiên tử trên trời hạ phàm vậy…” – nha hoàn thứ hai lẩm bẩm, gần như quên cả mình đang bưng nước, quên cả việc phải hành lễ. Chỉ có ánh mắt là còn đang dán chặt vào tấm lưng thanh mảnh ấy, như thể sợ chỉ cần chớp mắt một cái, nàng sẽ tan biến vào trong đêm.

Người đầu tiên nghe vậy, khẽ liếc sang bạn đồng hành, rồi cũng không khỏi gật đầu đồng tình.

Liễu Nhược Yên cảm thấy bọn họ như đang kiêng dè mình, nàng khẽ khàng bước xuống bậc thang như muốn tiến đến. Hai nha hoàn thấy vậy cũng vội vàng lật đật chạy đến, “Trắc phu nhân.”

Bấy giờ nàng mới được nhìn rõ mặt hai nha hoàn sáng nay, cảm thấy hai người này lại cực kì phúc hậu. Liễu Nhược Yên lúc này cảm thấy trong lòng cũng khuây khỏa hơn một chút, nàng khẽ gật đầu

“Trắc phu nhân, người định đi đâu sao? Đêm tối trong viện phủ quản rất chặt, người không thể ra ngoài được đâu.”

Cảm thấy bọn họ dường như hiểu sai ý định của mình, nàng xua tay, giọng trong trẻo vang lên, “Không phải vậy.. Trà trong phòng nguội rồi, ta lại không biết tên hai người, nên muốn ra ngoài tìm người giúp pha trà.”

Chất giọng của thiếu nữ dường như rất nhẹ, giống như làn suối nhỏ len lỏi qua kẽ đá trong rừng sâu, không vội vã, không chói tai, chỉ khẽ khàng trôi chảy mang theo một chút thanh mát, một chút tịch mịch không thể gọi tên. Chất giọng ấy không cần cố tỏ ra nhu mì hay dịu dàng, mà tự nhiên đã mang theo vẻ trong trẻo, dịu dàng rất riêng, khiến người nghe bất giác thấy lòng mình mềm xuống một nhịp.

Hai nha hoàn thoáng sững người, như bị thanh âm ấy cuốn đi mất một khắc. Rồi vội vã hoàn hồn, cúi đầu thấp hơn nữa.

“Nô tỳ thiếu sáng suốt, xin Trắc phu nhân trách tội.”, hai người đồng thanh nói.

Hai nha hoàn này thoạt nhìn có vẻ khá ngốc, ắt hẳn cũng chỉ trạc tuổi của nàng. Liễu Nhược Yến vội xua tay, đỡ hai người đứng thẳng dậy, có chút ái ngại nói, “Không phải chuyện gì to tác, hai người đừng làm như vậy.”

Lời nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một luồng khí chất khiến người khác không dám làm ngơ. Hai nha hoàn vừa được nàng đỡ dậy, lại càng thêm hoảng hốt, vội vàng lùi nửa bước, mặt cúi thấp hơn, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

“Trắc phu nhân, người… người không nên làm vậy, nô tỳ nào dám để người đụng tay đỡ chứ…”, Lục Bình lắp bắp, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối, hai tai ửng đỏ như bị phơi nắng.

Thược Dược thì ngẩng đầu liếc nhìn Liễu Nhược Yên một cái, nhưng chỉ dám thoáng qua rồi lập tức cúi xuống. Trong lòng run lên một trận,chỉ không ngờ Trắc phu nhân không chỉ đoan trang, kiều diễm mà còn hiền hậu, lại chẳng hề mang chút kiêu căng, làm người ta không khỏi sinh lòng cảm kích.

Liễu Nhược Yên nhìn thấy hết dáng vẻ khẩn trương của hai người, trong lòng lại chợt cảm thấy buồn cười. Nàng vốn không giỏi thân cận ai, cũng chẳng mấy khi được người khác gần gũi. Vậy mà nay, chỉ vì một câu nói và một động tác đỡ tay, lại khiến hai nha hoàn trẻ tuổi như chim non sợ hãi trong mùa gió chướng.

“Ta không phải người cao quý gì. Gả đến phủ này, cũng chỉ là một nữ nhân bị người khác ban tặng mà thôi.”

Giọng nàng rất nhỏ, như chỉ đang nói với chính mình, nhưng lại đủ để cả hai nghe thấy. 

Hai nha hoàn đồng loạt ngẩng đầu, mắt mở to ngỡ ngàng.

Lục Bình suýt bật thốt lên nhưng bị Thược Dược kịp thời níu tay áo lại.

Thấy hai người im lặng một hồi lâu, Liễu Nhược Yên khó khăn mở miệng trước, “Vậy, có thể cho ta biết tên hai người không?”

Câu hỏi ấy thốt ra rất khẽ, gần như tan vào màn đêm tĩnh lặng. Liễu Nhược Yên vốn không quen mở lời trước, nhưng trước ánh mắt ngập ngừng của hai nha hoàn, nàng không khỏi mềm lòng, đành gắng gượng phá tan khoảng trống im lặng đang chực khiến không khí trở nên gượng gạo.

Lục Bình là người phản ứng trước, cô nàng giật mình, sau đó lúng túng khom người:
“Nô tỳ tên Lục Bình, là người lo việc bếp núc, quét dọn trong viện phủ của Trắc phu nhân.”

Thược Dược cũng vội cúi mình theo, giọng nói ổn định hơn một chút, có vẻ trưởng thành hơn:
“Nô tỳ là Thược Dược, theo hầu trực tiếp bên cạnh Trắc phu nhân, từ nay về sau, việc ăn mặc, ngủ nghỉ, đều do nô tỳ phụ trách.”

Liễu Nhược Yên gật đầu khẽ, đôi mắt đen thẳm như hồ nước tĩnh lặng ánh lên chút dịu dàng hiếm hoi. “Lục Bình, Thược Dược… Tên hai người rất đẹp.”

Hai nha hoàn không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh sự bất ngờ và xúc động. Không ngờ một lời khen giản dị như thế, từ một người như nàng lại khiến tim họ thoáng run lên—lần đầu tiên, họ cảm thấy bản thân không chỉ là hạ nhân vô danh, mà là một con người được đối xử bằng sự tử tế thật lòng.

Liễu Nhược Yên chợt mím môi cười nhẹ, nhẹ đến mức nếu không nhìn kỹ, người ta sẽ nghĩ nàng chỉ đang thoáng nghĩ đến chuyện gì dễ chịu. Nụ cười ấy không kéo dài, nhưng đủ khiến ánh trăng đêm cũng như sáng thêm một phần.

“Vậy, nhìn hai người cũng trạc tuổi ta, mạo muội cho ta hỏi một câu, các người năm nay là mấy xuân rồi?”

“Nô tỳ Lục Bình năm nay chính thức bước sang tuổi mười sáu, đã đi theo Hầu gia được hơn mười năm.”, Lục Bình vẫn nhanh nhẹn hơn một chút, đáp lại lời nàng.

Thược Dược tính tình chậm rãi lại có phần ảm đạm hơn, “Nô tỳ Thược Dược vào sau Lục Bình hai năm, nhưng cũng tính là bằng tuổi cô ấy.”

Liễu Nhược Yên khẽ gật đầu như tiếp thu thông tin, nàng cảm thấy nhẹ lòng hơn lúc sáng, trên gương mặt khả ái hiếm hoi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Vậy chúng ta sau này coi nhau như tỷ muội giúp đỡ, có gì khó khăn cũng có thể san sẻ với nhau.”

Hai nha hoàn nghe đến đây, cả người đều chấn động trong chốc lát.

Thược Dược ngẩng đầu lên đầu tiên, trong mắt là sự khó xử pha lẫn xúc động:
“Trắc phu nhân, người đừng nói như vậy. Nô tỳ là thân phận thấp hèn, sao dám tự xem mình là tỷ muội với người...”

Liễu Nhược Yên nhìn vào ánh mắt ấy, chỉ lắc đầu khẽ: “Không cần khách sáo đến thế. Ở nơi lạ lẫm thế này, mà ta chỉ là một nữ nhân không quyền quý, lại đơn thuần không mưu toan bị đưa vào phủ một cách thản nhiên. Nếu như có thể có vài người bên cạnh thật lòng, chẳng phải cũng là điều đáng quý nhất hay sao?”

Nàng nói rất nhẹ, giọng không lớn, nhưng hai nha hoàn đều nghe thấy trọn vẹn.

Lục Bình vốn lanh lợi, lúc này cũng nghèn nghẹn trong cổ họng. Trong ký ức của nàng, chưa từng có chủ tử nào nhìn bọn họ như con người thật sự, chứ đừng nói là xem như "tỷ muội".

Một khắc im lặng, rồi cả hai cùng đồng loạt quỳ xuống, dập đầu thật sâu.

“Trắc phu nhân, dù người có xem bọn nô tỳ là gì, thì bọn nô tỳ suốt đời này cũng chỉ nguyện một lòng theo người.”

“Vì người đối tốt với bọn nô tỳ, bọn nô tỳ tuyệt không phản bội.”

Liễu Nhược Yên gật đầu, một phần yên tâm hơn trong lòng, xem như là bước đầu tiên lôi kéo người về phe đã hoàn thành được một nửa. Tần phủ rộng lớn biết mấy, trong nơi đây nhiều người nhưng lại chẳng huyên náo như những phủ khác, ngược lại rất ảm đạm, ngoại trừ việc những nha hoàn cùng hạ nhân đi đi lại lại trong phủ, ngoài ra cũng chẳng nghe được gì.

Nàng nhìn chậu nước phản chiếu bóng trăng, khẽ quay đầu bước vào bên trong phòng, “Ta muốn uống rượu, có thể không?”

Thược Dược nghe vậy có chút hốt hoảng theo sau, “Trắc phu nhân, Hầu gia kiêng kị rượu, sớm trong phủ cũng đã không còn một bình rượu nào.”

Nghe đến hai chữ "kiêng kị", bước chân Liễu Nhược Yên thoáng khựng lại nơi ngưỡng cửa.

Ánh trăng ngoài sân phản chiếu lên sàn gạch cũ, nhuộm một tầng sáng bạc lên tà váy đỏ rực của nàng, một màu đỏ đã không còn mang ý nghĩa của hỷ sự, mà như thiêu cháy tâm can một cách lặng lẽ.

“Không còn một bình nào sao?”, Nàng hỏi lại, không rõ là đang thở dài hay chỉ thì thầm cho chính mình nghe.

Thược Dược đứng phía sau khẽ cúi đầu, hơi ngập ngừng rồi nói tiếp:

“Dạ, đúng vậy. Mỗi lần Hầu gia trở về từ biên cương, dù có người trong phủ cố tình chuẩn bị rượu hảo hạng để mời, người cũng chưa từng đụng đến. Từ lâu rồi đã có quy định, không ai trong phủ được uống rượu, cũng không ai được giữ rượu trong phòng riêng...”

“Vì sao?” – Liễu Nhược Yên bất giác hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy tò mò.

Thược Dược hơi do dự, dường như muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng đáp:
“Có lẽ là sợ bị người bên ngoài đầu độc. Trắc phu nhân, người cũng biết kẻ thù của Hầu gia bên ngoài nhiều thế nào mà, cẩn thận là đức tính của Hầu gia chúng nô tỳ.”

Liễu Nhược Yên nghe xong, không nói gì thêm. Nàng chỉ im lặng bước vào phòng, tay khẽ kéo lại tấm rèm vải mỏng, ánh trăng cũng vì thế mà bị ngăn lại bên ngoài.

Một lúc sau, giọng nàng từ trong phòng vang lên, không rõ là cảm khái hay mỉa mai chính mình: “Ngay cả rượu cũng không được uống. Vậy hóa ra ta đến phủ này, chẳng khác nào một cái bóng bị nhốt vào lồng son.”

Thược Dược cúi đầu, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

Liễu Nhược Yên ngồi xuống mép giường, đôi mắt hơi hạ xuống, hàng mi dài rũ nhẹ. Nàng vốn chẳng mong gì một cuộc hôn nhân êm ấm, nhưng không ngờ đến cả một ngụm rượu để làm ấm bụng trong đêm tân hôn lạnh lẽo, cũng trở thành điều xa xỉ.

Nàng cười nhạt. Một nụ cười trống rỗng đến lạnh người.

Không sao... Vậy thì uống trà cũng được.”

Dù là rượu hay trà, cuối cùng cũng chỉ để nuốt trôi chút đắng trong lòng.

--------

Tần Dạ Mặc ngồi lặng yên trong thư phòng, ánh nến vàng mờ ảo chiếu lên những trang sách trước mặt, nhưng vẻ mặt của hắn lại lạnh lùng như khối băng. Bàn tay vững vàng cầm bút, nét chữ mạnh mẽ, sắc bén, nhưng trong mắt hắn, có vẻ không hề có chút thấu hiểu nào với những chữ mình đang viết. Cả căn phòng chỉ nghe tiếng bút lướt qua giấy, chẳng có âm thanh nào khác, yên tĩnh đến nghẹt thở.

Hắn hoàn toàn không để tâm đến thế giới bên ngoài, cũng chẳng quan tâm đến những gì đang diễn ra trong phủ. Cả buổi sáng, mặc cho bầu trời ngoài kia âm u, mưa nhẹ rơi, hắn vẫn chỉ miệt mài với công việc của mình. Mỗi câu chữ trên tấu chương, mỗi quyết định trong chính sự đều không chút cảm xúc.

Về phía tân nương mới, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài, đến tự danh của nàng, hắn cũng chưa từng nghe qua. Nàng là một phần của những quy tắc mà hắn không bao giờ lựa chọn, một thứ mà hắn đã bị buộc phải chấp nhận như một nghĩa vụ, không hơn không kém. Cuộc hôn nhân này chẳng mang lại cho hắn niềm vui hay cảm xúc gì, chỉ là một sự trói buộc thêm vào cuộc sống vốn đã đầy ắp những sự khắc nghiệt.

Bỗng dưng, hắn khựng lại, mắt không tự chủ nhìn về phía cửa sổ. Cơn mưa ngoài kia như càng thêm tĩnh lặng, dường như tất cả âm thanh của thế giới bên ngoài cũng đã bị dập tắt bởi những cơn gió lạnh. Hắn lại quay trở lại với công việc, gạt đi mọi suy nghĩ không tên.

Hầu gia hắn không thích lo lắng, và càng không muốn để bất kỳ ai làm mình phải đối mặt với những cảm xúc không mong muốn. Hắn chỉ đơn giản là tiếp tục cuộc sống theo cách mà hắn đã quen thuộc ,lạnh lùng, xa cách. 

Tô tổng quan từ bên ngoài bước vào, “Hầu gia, Lục thiếu chủ đội mưa đến tìm người, nói muốn hàn huyên tâm sự.”

Tần Dạ Mặc ngừng tay, ánh mắt vẫn lạnh lùng dừng trên tấu chương mà hắn vừa viết xong, “Hắn muốn nói gì?” Tần Dạ Mặc hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu. Đôi mắt sắc bén của hắn vẫn không rời khỏi những tấu chương, không để lộ bất kỳ sự quan tâm nào với sự xuất hiện của người khác.

Tô tổng quản đứng yên một chút, cúi đầu cung kính trả lời: “Lục thiếu chủ nói chỉ là muốn trò chuyện, khẳng định sẽ không lâu, chỉ mong Hầu gia dành chút thời gian để tiếp đãi.”

Tần Dạ Mặc khẽ nhếch môi, một nụ cười khô khốc thoáng qua trên khóe miệng. “Để hắn vào.”

Dù không mấy hào hứng, nhưng Tần Dạ Mặc biết rõ một điều, người ngoài kia dù là hắn không cho vào, cũng sẽ tìm cách để leo được đến thư phòng để phá phách.

Lục thiếu chủ - Lục Cần Túc là một trong những người mà dường như Tần Dạ Mặc có thể tin tưởng hơn những người khác, ngoài ra bọn họ cũng được xem như cùng một người nuôi nấng, sớm trong lòng cũng coi đối phương như người trong nhà mà tiếp đãi.

Chỉ trong giây lát, Tô tổng quản đã nhanh chóng rời đi, và không lâu sau, Lục thiếu chủ – một người trẻ tuổi với mái tóc đen bóng, trang phục đơn giản nhưng vẫn tỏa ra một khí chất thanh nhã, bước vào.

“Tần Dạ Mặc!.” Lục thiếu chủ đem theo nụ cười tươi rói bước vào, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng, dường như thư phòng trong phút chốc trở nên huyên náo đáng sợ.

Tần Dạ Mặc không vội trả lời, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như bao ngày, nhưng cử chỉ vẫn cho phép đối phương ngồi xuống. "Cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi?" Giọng hắn khô khốc, như một lệnh bài không thể phản đối.

Lục Cần Túc ngồi xuống, cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo trong phòng, nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Đối diện với Tần Dạ Mặc, dù chỉ một chút là hắn có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng và sự xa cách trong mắt của Hầu gia. Hắn biết rõ Tần Dạ Mặc không thích nói nhiều, và tất cả những gì hắn làm trong lúc này chính là chờ đợi, cảm nhận cơn sóng ngầm đang dâng lên giữa hai người họ.

“Huynh trưởng!”, Lục Cần Túc vội sửa lại lời vừa rồi, còn có chút trang nghiêm hơn nhìn người đang ngồi ở bàn cao hơn. Hắn ta dò xét sắc mặt người đối diện, lại nhoẻn miệng nhí nhảnh, ngữ khí trêu chọc, “Huynh, hôm nay ta nghe người bên ngoài đồn đoán, Hầu phủ các người vừa rồi được gả vào một nữ nhân làm thiếp thất?”

Tần Dạ Mặc đối với nữ nhân này không có lưu tình hay cảm xúc, nghe Lục Cần Túc hỏi cũng chỉ gật đầu qua loa. Lục Cần Túc nhận thấy sự hờ hững trong ánh mắt của Tần Dạ Mặc, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục nói, giọng điệu trêu chọc nhưng vẫn có phần nghiêm túc: "Vậy là huynh đã lấy Trắc phu nhân về, còn nói đêm nay là đêm động phòng, sao lại vẫn ngồi ở thư phòng đọc binh lễ?”

Tần Dạ Mặc khẽ nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ hơi liếc nhìn Lục Cần Túc một cái. Ánh mắt ấy như một nhát dao sắc bén, làm cho Lục Cần Túc dù có lắm chuyện muốn hỏi cũng phải ngừng lại một lúc. Tần Dạ Mặc luôn giữ được vẻ ngoài lạnh lùng, như thể chẳng có gì có thể làm hắn xao động.

"Hôm nay huynh không định nói gì sao?" Lục Cần Túc cố ý phá vỡ sự im lặng, tiếp tục khơi gợi. "Đêm tân hôn mà bỏ mặc nương tử là không thỏa đáng, huynh, làm người cũng phải có chút tình thương.”

Tần Dạ Mặc vẫn giữ im lặng, không có chút biểu cảm nào, nhưng có thể nhận ra trong ánh mắt hắn một sự uể oải mơ hồ, như thể những lời này đều không xứng đáng để hắn phải trả lời. Hắn lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi mới lên tiếng, giọng khàn đặc: "Lục thiếu chủ, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng, có thể rời đi."

Lục Cần Túc cảm thấy không thể chọc giận được người này, cũng ngoan ngoãn không nói về đề tài này. Hắn tiến tới bàn của Hầu gia, đặt lên một tờ giấy mỏng đã hoen ố, dòng chữ cổ cũng đang có dấu hiệu phai mờ, dường như là được viết từ rất lâu rồi. “Chuyện huynh nhờ ta điều tra, người của Hòa Tấu viện đúng là có cấu kết với dân quan triều đình, thêu dệt lên chuyện bách tính của dân Tây Vực bị quân phòng thủ lạm sát, gây bất ổn dân tâm, mưu đồ ép triều đình cắt đất cầu hòa.”

Giọng Lục Cần Túc càng nói càng thấp, nhưng từng chữ như đinh đóng cột, không khác gì vạch trần lòng dạ người trong triều.

Tần Mặc Dạ rời khỏi chỗ cũ, chắp tay sau lưng, ánh mắt rơi lên tờ giấy cũ kỹ kia như đang nghiền nát nó bằng ánh nhìn. Trên mặt hắn không có nhiều biểu cảm đến thế, nhưng sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả cơn giận dữ.

Trong ánh sáng vàng vọt hắt xuống từ chiếc đèn lồng treo trên cao, Tần Mặc Dạ đứng đó như một bức tượng được đẽo tạc từ băng, lạnh lẽo và vô cảm. Thứ cảm xúc duy nhất lướt qua mắt hắn là một tia chán ghét sâu thẳm, không rõ là hướng về những kẻ đang thao túng lòng dân, hay chính triều đình đã mục nát đến độ không phân biệt nổi thật – giả.

 “Cắt đất cầu hòa…?” Giọng Tần Mặc Dạ vang lên sau một khoảng dài im lặng, khàn đặc và mơ hồ như thể đang tự thì thầm với chính mình. 

Lục Cần Túc gật đầu, “Bản sớ hình như vừa rồi đã được dâng lên cho hoàng thượng, người đọc xong cũng rất tức giận.”

“Lạm sát? Là quân của ta hay là tay sai của kẻ khác mượn danh quân ta?”

Lục Cần Túc thoáng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia u ám, nhưng vẫn giữ giọng điềm đạm:

“Chứng cứ chưa rõ ràng, nhưng kẻ đứng sau thì đã bắt đầu ngồi không yên. Từ quan văn đến võ tướng, những người đứng về phe đại nhân đều đang bị gài bẫy hoặc dồn ép. Lần này, chúng không chỉ muốn đất Tây Vực, mà là muốn lấy cả Uy Vũ Hầu phủ làm thế cờ.”

Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, Tần Mặc Dạ đã rút thanh ngọc trâm trên bàn, đầu ngón tay kẹp nhẹ, nhưng khiến đầu trâm rạn nứt. Giọng hắn khàn khàn, trầm tĩnh đến lạnh người:

“Muốn lấy Uy Vũ Hầu làm vật tế cờ cho trò diễn nghị hòa sao. Vậy thì để ta xem, bọn chúng có bao nhiêu bản lĩnh.”

Không khí trong thư phòng như đông đặc. Lục Cần Túc khẽ gật đầu, rồi đặt thêm một tấm bản đồ nhỏ xuống bàn, mặt giấy loang lổ nước mưa, vẽ tay nguệch ngoạc — là ranh giới Tây Vực mới nhất.

“Nếu huynh muốn giữ lại vùng đất ấy e rằng phải ra tay trước khi đám quan gia một lần nữa nhắc đến chuyện này trên lúc chính triều. Hoàng thượng một lòng lo lắng an nguy của dân, lại bị một bên ép đến vội vàng, chỉ sợ đưa ra quyết định sai sót. Một khi Thánh chỉ ban xuống, dù có công lớn hơn trời, cũng khó mà chống đỡ nổi miệng lưỡi bá quan văn võ.”

Tần Mặc Dạ không lập tức đáp lời.

Hắn đứng im, mắt rơi vào tấm bản đồ đã lem nước, đường biên giới vẽ bằng mực đen đã nhòe nhoẹt thành những vệt xám xịt, như máu thấm vào cát vàng Tây Vực. Một trận gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ, thổi lay sợi tóc rối vắt qua vai hắn, cùng áo choàng phủ đầy bụi hành quân.

Giọng hắn vang lên, thấp trầm, khàn đục như vang từ đáy vực:

“Tiếp tục cho người theo dõi hành tung của ông ta.”

Lục Cần Túc ngước nhìn, đáy mắt ánh lên tia cảnh giác:

“Tiếp theo nên làm gì? Huynh vừa trở về từ biên cương, hai ngày tới được nghỉ ngơi, không thượng triều, e khó dò xét.”

Tần Dạ Mặc trái lại rất nhàn nhã. Hắn thong thả quấn băng quanh tay, giọng điệu bình thản:

“Ba bước. Một bước ổn hậu, một bước đánh tâm, một bước dẫn sói vào hang.”

Lục thiếu chủ là người sống giữa sách đèn, chỉ quen bàn chuyện triều chính, ít am hiểu mưu lược. Hắn liếc nhìn người đối diện, như chờ một lời giải thích.

“Dân chết, tội phải có người gánh. Trước khi triều đình dâng đầu bản Hầu tế cờ, ta sẽ dựng sẵn một phản tướng thế mạng.”

Tần Dạ Mặc nói tiếp:

“Ngụy Tấn – người cũ của Hầu phủ ở Tây Vực, từng vướng vào buôn bán binh khí, đã bị điều đi, nhưng chưa đủ chứng cứ. Đem hắn ra ánh sáng. Gài vài tội trạng, dâng lên Hòa Tấu viện trước, để bọn họ tưởng mình giành được tiên cơ. Sau đó bảo toàn quân ta ở Tây Vực. Gửi mật lệnh đến Phó Tướng Thẩm Trì: giả vờ bị triệu hồi về kinh, nhưng âm thầm đóng trại tại núi Bắc Viễn. Lấy danh nghĩa huấn luyện, giữ quân không để tan rã.”

Hắn hơi ngừng, ánh mắt dõi về phía đường núi xa xa nơi Tây Vực:

“Ngày mai khi ngươi vào triều, có thể nói bản Hầu vì ăn nhầm thứ gì nên thân thể bất an, e cần tĩnh dưỡng dài ngày.”

Lục Cần Túc nhíu mày:

“Làm vậy, đến lúc ngươi rời cung sẽ khiến người sinh nghi. Bất quá lại sinh tin đồn cho rằng ngươi mưu đồ, bất trung, trốn tránh triều chính.”

“Không đáng ngại,” Tần Dạ Mặc đáp. “Dụ được người thì dùng ngòi bút chém ngòi bút. Chọn ba học sĩ cũ từng bị Hòa Tấu viện chèn ép, nâng họ từ bóng tối lên. Cho người tung ra thư tố cáo, dẫn chứng từ dân về sự giả trá trong chủ trương nghị hòa. Dân sợ chiến tranh, nhưng càng sợ bị bán đứng.”

Tần Mặc Dạ quay người, ngọc trâm vỡ trong tay đã rơi xuống đất từ bao giờ. Hắn bước chậm đến cửa sổ, mắt nhìn trời đêm nặng trĩu mây đen.

“Muốn tế ta làm cờ, thì cũng phải xem bản Hầu có chịu nằm yên trên bàn cờ hay không.”

“Tây Vực không mất. Quân của ta, không chết oan. Người theo ta, không bị bịt miệng. Nếu bọn chúng muốn loạn, vậy thì ta sẽ cho chúng biết thế nào là ‘loạn thực sự’.”

Lục Cần Túc dường như đều ghi nhớ được hết, hắn ta chỉ đơn thuần để lại tờ giấy cùng bản đồ, chỉnh lại tâm thế rồi dời đi không để lại chút nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play