“Ta nhất định phải so đo chắc?” – Trần Mặc liếc mắt qua, nhướng mày hỏi.
Cẩu Ích Dương sững người, buông con chuột xuống: “Vậy cậu nói với tôi một tiếng là được.”
Trần Mặc thu hồi ánh mắt, bất chợt nở nụ cười: “Thôi, bỏ đi.”
Cái vị có cái tên nghe như “giống chó” này, thực ra sau này lại trở thành người bạn bác sĩ rất thân của Trần Mặc. Chỉ là ở kiếp trước, bọn họ thân nhau sau khi đã tốt nghiệp đại học, chứ không phải khi còn học cấp ba.
Trong trí nhớ của Trần Mặc, người đó luôn là bác sĩ với vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng mới nở một nụ cười khôi hài. Bộ dạng thời trung học của hắn, Trần Mặc thật sự không tài nào nhớ nổi.
Vì khi đó, cậu hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này.
Đúng lúc ấy, từ cửa vang lên tiếng hét thất thanh không rõ là của ai: “Người hói đầu lại đến rồi!”
“Đệch!”
“Chạy! Chạy mau!”
Tiệm net lập tức rơi vào một trận hỗn loạn.
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Giây tiếp theo, cậu đã bị ai đó kéo dậy một cách thô bạo.
Chỉ nghe thấy Cẩu Ích Dương la lớn: “Huynh đệ, ân oán cá nhân tạm gác sang một bên! Giữ mạng quan trọng hơn!”
Trần Mặc thong thả cúi người lấy áo khoác, vừa tiện tay vừa hỏi: “Các cậu sợ hắn đến vậy sao?”
“Cậu không sợ à? Người đó là chủ nhiệm khối lớp 11, từng là lính phục viên đấy.” Cẩu Ích Dương nhìn cậu như thể đang thầm nghĩ cậu định giả bộ ngầu đến bao giờ, rồi bước tới giúp cậu cầm áo khoác, nói: “Chạy trước đã, lớp thực nghiệm là đối tượng bị truy quét trọng điểm. Nếu để hắn bắt gặp cậu với tôi đang ở tiệm net, hai ta khỏi cần thấy ánh mặt trời ngày mai luôn!”
Cứ như vậy, Trần Mặc bị túm đi một cách khó hiểu, cùng đám học sinh luống cuống chạy ra từ cửa sau của tiệm net.
Lúc ấy bên ngoài trời đã tối.
Sau hẻm nhỏ gần đó chẳng có mấy ai đi lại, chỉ lác đác vài ánh đèn hắt ra từ cửa hàng ven đường, thi thoảng có con mèo hoang vì hoảng sợ mà lao vút khỏi đống rác.
Trần Mặc chạy được một đoạn, cảm thấy tim đập nhanh bất thường.
Cậu cầm áo khoác, thuận thế dựa lưng vào bức tường phía sau.
Có người chống đầu gối, thở hổn hển hỏi: “Gã hói đầu kia không đuổi theo chứ?”
“Hẳn là không.”
“Hôm nay chả chơi được trò nào, đen thật sự!”
“Thế tụi mình đi ăn BBQ đi?”
“Ăn chung à?”
Mấy người quay sang hỏi Trần Mặc.
Giữa đám con trai, có đôi khi chuyện lại đơn giản đến bất ngờ. Những người này khác với đám hèn hạ quanh Lý Duệ, chuyện về Trần Mặc trước giờ họ chỉ nghe qua mấy lời đồn thổi, cũng chẳng có thâm thù đại hận gì.
Trần Mặc khẽ lắc đầu. Vì lên cơn sốt cao, lưng áo cậu sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Gió lạnh từ hẻm thổi qua, mang theo cảm giác lạnh buốt đến tận xương.
“Các cậu cứ đi đi.” Giọng Trần Mặc hơi khàn.
Tên học bừa không chắc có trở thành bác sĩ nổi kia lại có trực giác nhạy bén, liếc nhìn cậu rồi nói: “Cậu không sao thật chứ? Lúc nãy trong tiệm net tôi đã thấy sắc mặt cậu không ổn.”
Nghe hắn nói vậy, những người khác cũng quay sang nhìn.
Trần Mặc đã quen sống cùng Cẩu Ích Dương trưởng thành, cũng hình thành thói quen đáp lời: “Chưa chết được.”
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên báo tin nhắn.
Vẫn là Dương Chích.
“Cậu có thể nhìn xem bây giờ là mấy giờ không? Trần Mặc, dù cậu có không vui cũng phải có mức độ thôi chứ.”
Thật sự là quỷ nhập tràng. Kiếp trước Dương Chích có khi nào gửi cho cậu nhiều tin như vậy?
Trần Mặc nhắn lại một câu: Quan tâm tôi?
Đầu dây bên kia chắc bị làm cho buồn nôn đến không chịu nổi, lập tức câm bặt.
Trần Mặc đã đạt mục đích, ấn gửi đi. Tạm dừng vài giây sau, cậu lại mở khung chat, gõ thêm một câu.
Dưỡng lão trung, chớ quấy rầy.
Sau đó tắt máy.
Ngón tay cậu vô thức lần vào túi tìm hộp thuốc, đột nhiên rất muốn rút ra một điếu.
Rồi lại nhớ ra bật lửa đã bị tịch thu, bèn thôi.
Cậu nhét điện thoại lại, ngẩng đầu lên, mới phát hiện đám người kia vẫn chưa rời đi.
“Các cậu không phải nói đi ăn BBQ sao?” Trần Mặc thoáng nghĩ lại, thay đổi chủ ý, “Để tôi mời.”
“Không cần cậu mời đâu.”
“Đúng đấy.”
“Lão Cẩu bao hết!”