Dạ dày cậu đã tổn thương nghiêm trọng, chỉ cách ung thư một bước chân.
Đường hô hấp thì thường xuyên nhiễm trùng, hở chút là sốt. Còn đầu gối—từ nhỏ đã bị Trần Kiến ép quỳ suốt một đêm trên nền tuyết, để lại chứng mãn tính, dù có mổ vẫn không chữa khỏi hoàn toàn. Mỗi lần trời mưa dầm là đau thấu xương.
Có bác sĩ quen biết nhiều năm, lúc xem bệnh án của cậu, giận dữ đập bàn, gần như muốn phun máu: “Nếu cậu còn không kiêng khem rượu chè thì liệu sẵn chỗ mà nhặt xác đi là vừa!”
Trần Mặc cười nhạt: “Không cần đâu, tôi sẽ tự tìm chỗ mà khỏi phải nhặt.”
“Cậu đúng là có bệnh!”
“Câu đó anh mới phát hiện hôm nay à?”
Thực ra, không lâu sau lần gặp mặt đó, cậu đã bị người ta tìm đến tính sổ.
Là một ông chủ trung niên từng đối đầu nhiều năm với Dương thị, dẫn theo hơn chục người, ánh mắt u ám, toàn thân tỏa ra sát khí. Hắn ta nhìn cậu, gằn từng chữ: “Dương Chích thủ đoạn ác độc, nhưng các người liên thủ đẩy tôi vào chỗ chết thì khác gì nhau? Hiện tại như vậy là báo ứng, là quả báo các người Dương gia đáng phải gánh!”
Tựa lưng vào tòa cao ốc phủ kín lưới sắt, Trần Mặc bình thản đến kỳ lạ, hoàn toàn không ngạc nhiên trước kết cục mà mình sắp đón nhận.
Cậu chỉ khẽ nhếch môi: “Tôi không phủ nhận việc đã liên thủ với Dương Chích. Trong thế giới này, ai mà không vì tiền?”
“Nhưng có một điều ông sai rồi.”
“Tôi họ Trần.”
“Ông muốn lấy tôi ra để trả thù Dương gia, chỉ e sẽ thất vọng thôi.”
Trần Mặc không biết liệu cuối cùng có ai đến nhặt xác cho mình không.
Nhưng cậu nghĩ, chắc là có.
Cùng lắm thì mười ngày nửa tháng sau, cũng sẽ có người phát hiện thi thể cậu mà báo cảnh sát. Vì cái gọi là thể diện hào môn, Dương gia chắc chắn sẽ không keo kiệt khoản tiền mai táng đó.
Dương Chích không gửi thêm tin nhắn nữa mà trực tiếp gọi điện.
Tiếng chuông vang lên trong im lặng, còn Trần Mặc thì chỉ tựa vào tay vịn ghế, đầu ngón tay run run giữ điếu thuốc đã cháy hơn nửa.
Cơn sốt khiến thân thể cậu gần như sụp đổ.
Tứ chi rã rời, đầu óc như có búa đập, nặng nề mơ hồ.
Nhóm nam sinh chơi game bên cạnh là mấy người vào sau, vừa chửi thề vừa phấn khích bàn luận:
“Vòng sau! Qua vòng sau!”
“Đcm! Lại chết rồi, chơi lại!”
Giữa khoảng chờ, có người bỗng nói: “Ê, tụi bây có biết không? Lý Duệ và đám người tụi nó hôm nay đập người ở gần đây, hình như ngay cái tiệm net này luôn á.”
“Đập ai?”
“Thằng Trần Mặc, học lớp thực nghiệm đó.”
“Ơ, nó cùng lớp với lão Cẩu mà? Học sinh gương mẫu của trường đấy.”
Cậu trai tên lão Cẩu đang ngồi sát cạnh Trần Mặc, chửi một câu: “Biến mẹ mày đi.”
“Thì nói thật thôi mà. Mấy ngày nay toàn tin tức xoay quanh nó với thằng Dương Thư Nhạc lớp bây, tao cũng tò mò chứ bộ.”
“Không quen, chẳng nhớ gì nhiều. Mày mà thích hóng thì đi mua hai ký dưa mà ăn, ba đồng tiền thôi, đủ chết nghẹn mày.”
Cả đám phá lên cười.
Có người lại chen vào: “Tao nghe nói nhà nó bỏ tiền ra nhét vào đó học đấy. Nhưng mà cũng không chắc, mấy huyện nghèo thì cách dạy dỗ khác, học sinh giỏi toàn mấy đứa học vẹt thôi.”
Trần Mặc nghe đến đây thì thấy buồn chán, liền nhả khói, thuận miệng hỏi: “Học vẹt thì trông như thế nào?”
Cẩu Ích Dương nghe giọng bên cạnh đột nhiên vang lên thì suýt giật mình bật dậy.
Quay sang thấy người, phản ứng đầu tiên là: Ai vậy? Nhìn quen vãi.
Hai giây sau, mặt đỏ dần lên. Xấu hổ, lại càng xấu hổ, và hoàn toàn câm nín.
Trên đời này còn gì bẽ bàng hơn chuyện nói xấu sau lưng người ta mà lại bị bắt quả tang ngay tại trận?
Còn có thằng ngố nào hỏi: “Lão Cẩu, ai thế?”
Cẩu Ích Dương ho hai tiếng, cố lùi người lại phía sau, để đám kia nhìn rõ rồi giới thiệu: “Trần Mặc, bạn cùng lớp với tao.”
Cả đám: “……”
Xin hỏi, người ngồi cạnh đây, chân dài vắt chéo, đáy mắt như phủ bóng đêm sau một đêm không ngủ, khói thuốc lượn lờ đầy lạnh lẽo—là cái Trần Mặc kia, trong truyền thuyết sao?
Khóe miệng Cẩu Ích Dương cũng khẽ giật.
Hắn thật sự không quen Trần Mặc cho lắm. Từ lúc người này chuyển vào lớp thực nghiệm đến nay cũng hơn một tháng, ấn tượng duy nhất của hắn chỉ là buổi tự giới thiệu đầu tiên.
Người đó, đứng trên bục giảng, chẳng hề khiêm tốn, cũng chẳng tự cao tự đại.
Chỉ có ánh mắt kia—khi nhìn người luôn lạnh lẽo đến ngột ngạt—đã đủ để khiến người ta chẳng dám chủ động bắt chuyện.
Vậy nên giờ Trần Mặc chủ động nói một câu, phản ứng đầu tiên của Cẩu Ích Dương chính là: Cậu ta đến tìm chuyện?
Vô tình chọc trúng dây thần kinh của đối phương, lại đoán hôm nay chắc bị ai gây sự, tâm trạng không tốt, Cẩu Ích Dương đành thay mặt đám bạn cười gượng xoa dịu: “Đừng để ý nha, tụi nó không có ý gì đâu.”