“Cậu sao còn chưa xuống dưới?” Ban công lầu hai vắng vẻ, Trần Mặc dựa người vào lan can, quay sang hỏi người bên cạnh.
Cẩu Ích Dương cầm lon nước giống cậu, ánh mắt quét một vòng về phía dưới lầu rồi đáp: “Nhân vật chính của đề tài này còn chưa ló mặt, tớ xuống đó cũng chẳng có gì vui để xem.”
Trần Mặc cụng lon với hắn, cười lạnh: “Cậu đúng là… trắng trợn đến mức khiến người ta không ưa nổi.”
“Cũng thế thôi.” Cẩu Ích Dương nhún vai, “Gặp cậu ở tiệm net trước đó, tớ cũng không nghĩ cậu là người thú vị như vậy.”
“Thú vị?”
“Chẳng thú vị sao?” Cẩu Ích Dương nhướng mày, “Có mấy người suýt nữa đem cậu mô tả thành cường hào ác bá quê mùa, trở về rồi thì nhất định phải xới tung Dương gia lên mới hả. Nhưng tớ nhìn thì thấy cậu lười quá mức, lười đến mức chẳng buồn toát ra chút khí thế muốn đánh trận nào cả, bạn à.”
Trần Mặc bật cười khẽ.
“Chắc tại tôi quá siêng năng.” Cậu nói.
Chỉ là không siêng năng với nơi này thôi. Khi mới mười mấy tuổi, Dương gia vẫn còn là thế lực lớn đến mức cậu chẳng thể lay chuyển. Cho nên khi ấy, cậu chỉ có thể nỗ lực trau dồi bản thân. Sau này trưởng thành rồi, lại muốn những kẻ kia cúi đầu nhìn lên mình, cho nên cậu dốc hết sức mà leo lên.
Sự thật chứng minh, đứng ở chỗ cao cũng không hẳn là chuyện gì dễ chịu.
Trần Mặc hơi nghiêng người, chống khuỷu tay lên lan can gỗ, nhìn xuống cảnh náo nhiệt phía dưới, chậm rãi nói: “Tôi vẫn thích cuộc sống hiện tại hơn. Nằm cũng có tiền tiêu xài, không cần vất vả quá nhiều, sau này cũng không chết đói. Nếu buồn chán thật thì… còn có thể nhìn người khác sống đời tuổi trẻ sôi nổi.”
Ngay khi cậu nói dứt lời, dưới lầu lại có thêm vài người bước vào.
Tịch Tư Yến xuất hiện lúc ấy, trên người vẫn là trang phục thể thao đen trắng đơn giản, phối giày bóng rổ, sạch sẽ mà rực rỡ, như thể chỉ tiện đường ghé qua. Vừa vào cửa, bên người đã có vài nam sinh trông có vẻ quan hệ không tồi đi cùng. Mười mấy tuổi, cái độ tuổi này mang theo nhiệt huyết bồng bột đặc trưng, trong hoàn cảnh như vậy càng dễ nổi bật.
Đám nam nữ sinh trong sảnh lập tức dừng lại mọi việc, ánh mắt không hẹn mà tập trung về phía đó.
Trần Mặc nhìn theo cái bóng bám sát bên người Tịch Tư Yến, thấy hắn khẽ vén vạt áo của đối phương, đối phương dừng lại, nhìn rõ mặt cậu ta rồi cúi đầu, khẽ nói gì đó không rõ.
Cậu thấy hơi buồn chán, xoay người hỏi Cẩu Ích Dương: “Tôi muốn đi tỉnh người một chút, bị dựng dậy từ quá sớm. Đi không?”
Năm phút sau, Cẩu Ích Dương đứng bên hồ bơi rộng lớn, vẻ mặt đau khổ: “Hai ta cùng chơi game để tỉnh người chẳng phải dễ hơn sao? Lại đòi bơi lội, cậu có hỏi ý một con vịt biết bơi chưa?”
“Chơi game hại mắt.” Trần Mặc cầm một chiếc phao vịt vàng nhỏ cạnh đó ném sang cho hắn, “Giờ không rèn luyện, chưa đến ba mươi cậu đã thật sự cần cái phao này, lại còn là màu da người.”
“Biến đi, ba mươi tuổi tôi vẫn là mỹ thiếu nam.”
Trần Mặc khẽ cười khinh bỉ, không định đả kích hắn nữa. Cậu một mình đi đến bên chiếc ghế dài đặt khăn tắm, giơ tay lột phăng áo trên người.
Cẩu Ích Dương liếc nhìn, ngẩn người: “Má ơi, sao cậu trắng dữ vậy? Với lại, đôi chân này cũng quá phản thiên đi! Mặc quần áo không thấy rõ, nhưng cởi ra thì cái tỷ lệ cơ thể này, tôi muốn chảy máu mũi rồi.”
“Cậu lại bắt đầu diễn.” Trần Mặc dửng dưng.
Lần duy nhất Cẩu Ích Dương thật sự chảy máu mũi là do thức trắng đêm để mổ thực hành, hôm sau còn bị cậu lôi đi quán bar, gặp phải một cô nàng dáng người quá nóng bỏng khiến hắn muốn xin số làm quen. Kết quả phát hiện cô đã có bạn trai, gây ra một cú xấu hổ kinh điển.
Cẩu Ích Dương thật ra chỉ là một thằng trai thẳng bình thường, có điều cái miệng không chịu nghỉ.
Trần Mặc thời thiếu niên tuy hơi gầy, nhưng những năm tháng trước đó không hề dễ dàng. Trên người cậu phủ một lớp cơ bắp mảnh nhỏ, cân đối đẹp mắt. Chỉ khi lại gần mới thấy rõ, trên lưng, trên đùi, cả chân cậu đều có những vết sẹo nông sâu khác nhau — có vết như bị đánh đến rách da thịt, có dấu như bỏng nhỏ bằng ngón tay út, có cả những vết cắt, vết xước đã phai nhạt nhưng vẫn chói mắt.
Cẩu Ích Dương hơi há miệng, nhìn mà nhất thời nghẹn lời.
Ngược lại Trần Mặc lại chẳng có gì, còn đủ tâm trạng quét mắt nhìn những vết sẹo lộ ra, thuận miệng nói: “Có gì lạ đâu. Ông bố nhà họ Trần chính là con nghiện cờ bạc, say rượu là đánh người, đặc biệt đánh con ruột là chuyện bình thường trong mắt ổng. Nhưng sau này ông ta không dám động thủ nữa, vì tôi từng chặt một bàn tay của ổng.”
“Ba mẹ ruột của cậu có biết không?” Cẩu Ích Dương hỏi.
Trần Mặc tiện tay ném áo lên ghế, xoay cổ tay cổ chân cho dẻo gân: “Chắc nghe chút ít từ chỗ cảnh sát.”
“Đệt, cầm thú.”
Không rõ là mắng nhà họ Dương hay nhà họ Trần.
Trần Mặc chưa từng nói với Cẩu Ích Dương rằng—sẹo rồi cũng sẽ lành, máu me sẽ khô lại. Những ai chưa từng trải qua khoảnh khắc da thịt bị xé toạc, chưa từng nếm mùi đau đớn khi vết thương lên vảy, sẽ dễ dàng quên đi mọi thứ.
Quên—có thể vì không đủ để tâm, cũng có thể là vì tự lừa mình, chẳng dám đối diện.
Dù là kiểu nào, hiện tại Trần Mặc cũng không để bụng nữa.
“Xuống nước đi, tôi đã dặn người hầu rồi, không ai được vào.”
Người đã không được vào, tự nhiên cũng sẽ không có ai nhảy xuống nước cản cậu.