Lúc giận dỗi nói phải rời đi, đứng trước mặt Trần Mặc miệng cứng nói không cần ai bố thí—chẳng qua là sợ ba mẹ không còn yêu thương, sợ có một ngày mất sạch mọi thứ.
Hắn thậm chí chẳng buồn che giấu địch ý dành cho Trần Mặc.
Trần Mặc kia... Một kẻ như cậu, lọt vào được cửa Dương gia, thì làm được gì? Đấu đá lung tung, giành giật lung tung, ngày hôm nay có bao nhiêu người nhìn vào, chỉ cần cậu có chút hành động lạ, lập tức sẽ trở thành tâm điểm cho thiên hạ chỉ trỏ.
Dương Thư Nhạc đảo mắt tìm quanh không thấy bóng dáng Trần Mặc đâu, lúc này mới thu ánh nhìn lại, mỉm cười gật đầu với bạn học:
“Ta đã khá hơn nhiều rồi, nhanh thôi sẽ trở lại trường.”
“Vậy thì tốt quá!” Một cậu bạn tròn trĩnh, tên là Kỳ Lật, nhà mở quán ăn nhỏ, gia thế kém xa Dương gia, ngày thường thân thiết với Dương Thư Nhạc nhất, đứng ở cửa nhìn quanh với vẻ ngưỡng mộ:
“Thư Nhạc, ba mẹ ngươi đối xử với ngươi tốt thật đấy. À phải, hay là tụi mình chào hỏi bá phụ bá mẫu một tiếng nhỉ?”
Nhắc đến đây, gương mặt Dương Thư Nhạc hơi cứng lại.
Hắn không cách nào thừa nhận được sự thật rằng, ba mẹ vốn hứa hôm nay sẽ ở nhà tiếp khách hộ hắn... lại chẳng có mặt.
Dương Thư Nhạc cố làm ra vẻ bình thường, thản nhiên nói:
“Ba mẹ ta bảo tụi nhỏ tụ tập với nhau, họ không tiện tham dự, sợ làm mọi người mất tự nhiên. Trong nhà lại bận chuyện làm ăn nên hôm nay không có ở nhà.”
“À à, vậy cũng không sao cả.” Kỳ Lật đổi chủ đề, hỏi:
“Anh ngươi đâu?”
Dương Thư Nhạc trong lòng càng lúc càng khó chịu với bộ dạng này của Kỳ Lật.
Người này tới Dương gia không ít lần, lần nào cũng ngầm dò hỏi chuyện của anh hắn.
Chuyện hôn nhân của đại ca vốn chẳng do anh ấy định đoạt. Hiện giờ lại còn có người quen đang qua lại, sao có thể liên quan gì đến một học sinh cấp ba nam như Kỳ Lật?
Dù vậy, trên mặt hắn vẫn không biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Đại ca ta cũng không có ở nhà.”
“Ồ…” Sự thất vọng thoáng lướt qua trên mặt Kỳ Lật, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười:
“Vậy lần sau tụ họp có thể rủ ca ngươi tới cùng không? Nhớ lúc trước anh ấy từng thuê đầu bếp riêng khoản đãi chúng ta để chăm sóc ngươi. Có anh trai như vậy đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm.”
Mấy người khác cũng phụ họa theo.
Dương Thư Nhạc nghe thế trong lòng có chút kiêu ngạo, miệng cũng không từ chối gì.
Người đến mỗi lúc một đông.
Dương Thư Nhạc vẫn đứng chấp nhất ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng, như thể đang chờ ai đó.
Mấy người đứng gần đều hiểu rõ trong lòng, không ai nói ra, chỉ cười ngầm.
Kỳ Lật lại không nhịn được, nói toạc ra:
“Chờ lớp trưởng à?”
“Các ngươi đừng có nói linh tinh.” Dương Thư Nhạc ra vẻ nghiêm túc, “Tịch gia với nhà ta chỉ có chút giao thiệp trong việc làm ăn, ta với A Yến cũng chỉ gặp nhau vài lần từ bé. Tết năm ngoái hai bên mới phát hiện tụi ta học cùng lớp. Các ngươi biết đấy, mỗi lần chuyển mùa ta dễ bị cảm, ba mẹ mới nhờ hắn chăm sóc ta một chút ở trường thôi.”
“À ~ A Yến à.” Có người lập tức hùa theo, cố ý hỏi:
“Trong trường có ai gọi hắn là A Yến không vậy?”
Dương Thư Nhạc làm bộ tức giận:
“Người nhà hắn vẫn gọi như vậy, đâu phải chỉ mỗi mình ta.”
“Ờ ha, chỉ người trong nhà mới gọi được chứ.”
“A Yến A Yến A Yến—là Tịch Tư Yến đó. Hắn cao đến nỗi mỗi lần đi ngang qua làm tao không dám thở luôn.”
“Không khoa trương vậy chứ? Ban thực nghiệm hay hỏi hắn giảng bài mà, rồi còn chơi bóng, điền kinh, cả nam lẫn nữ đều khen hắn tốt tính, người lại dễ gần.”
“Ờ thì cũng đúng… nhưng mà mấy người chưa thấy mặt lạnh của hắn thôi. Ngồi trên bục giảng lúc tự học, ban học y như nhà tang lễ, yên lặng như tờ.”
“Nhưng Thư Nhạc đâu có sợ hắn, đúng không?”
Dương Thư Nhạc âm thầm nghĩ: nói không sợ thì là giả.
Tuy Tịch Tư Yến chưa từng tỏ ra lạnh nhạt với hắn, nhưng mối quan hệ giữa hai người vốn không hề thân thiết như trong lời đồn, thậm chí không được tính là đặc biệt.
Mỗi lần thi cử, hắn đều cực kỳ nghiêm túc, không cho phép bản thân rơi khỏi top ba chỉ để tên mình xuất hiện cùng dòng với Tịch Tư Yến trên bảng vàng vinh danh. Có lần tìm hắn hỏi bài, thậm chí còn mượn cớ tài xế không rảnh để tan học đi nhờ xe Tịch gia. Những lời chúc mừng trong ngày lễ, nhận được một tin nhắn trả lời đơn giản cũng đủ khiến tim hắn đập loạn cả buổi.
Nếu không phải chuyện xảy ra hơn một tháng trước, hắn vốn dĩ còn có thể có nhiều cơ hội gặp hắn hơn.
Có người hỏi:
“Vậy hôm nay hắn có tới không?”
“Có.” Nói tới đây, nụ cười của Dương Thư Nhạc trở nên chân thành hơn hẳn, “Lúc ta gửi lời mời, hắn nói cô chủ nhiệm bảo hắn đem đơn đăng ký thi đua tới, sẽ tiện thể đưa luôn cho ta điền.”
“À đúng rồi, ngươi học vật lý giỏi mà, năm nay thi đua chắc chắn có tên.”
“Vậy chẳng phải lúc huấn luyện sẽ được đi riêng với lớp trưởng sao?”
Trước cửa náo nhiệt vô cùng.
Nam nữ học sinh mười mấy tuổi tụ lại, trò chuyện rôm rả. Mấy bạn nữ thì bàn chuyện móng tay kiểu mới, phim thần tượng và ca khúc hot, còn mấy bạn nam thì thảo luận game, bóng đá, cả chuyện bạn cùng phòng bị phạt cọ WC vì không giặt vớ.
Hôm nay, bất kỳ ai bước vào nơi này đều mang theo chút hiếu kỳ.
Dương gia vừa trải qua đại sự, độ hot vẫn chưa giảm.
Nhưng vì người kia còn chưa xuất hiện, nên ai nấy đều hiểu ngầm mà không chạm vào chủ đề đó, cũng chẳng ai dại gì đắc tội chủ nhà ngay tại chốn đông người như thế này.