Nếu là ở kiếp trước, Trần Mặc có lẽ thật sự sẽ cảm thấy, người đàn ông này—người cha trên danh nghĩa—vẫn còn có chút lo lắng cho mình.
Nhưng hiện tại, Trần Mặc đã chẳng còn là cậu của những năm tháng trước kia nữa. Cậu bình thản nói:
“Chuyện này không cần ngài bận tâm. Hơn mười năm không ở Dương gia, tôi cũng sống tốt đấy thôi. Với cả ngài cứ yên tâm, chỉ cần chỗ này không nói ra, bên ngoài sẽ không ai biết tôi rời khỏi Dương gia.”
Dương Khải Án là kiểu người cả đời xem trọng thể diện nhất. Ngày xưa lúc gió bão dư luận ập tới, con nuôi là phải giữ bên người cho có hình tượng, sợ bị nói là sau khi tìm được con ruột thì liền vứt bỏ con nuôi như rác. Giờ thì sao? Giữa lúc mấu chốt thế này, tuyệt đối không cho phép lời đồn về việc ép con ruột ra khỏi cửa nhà lan ra ngoài. Dù gì thì Dương thị cũng không chịu nổi thêm một lần phong ba truyền thông nữa.
Trần Mặc nhấn mạnh:
“Thể diện đó, tôi sẽ giữ lại cho Dương gia. Chỉ cần ông nội còn sống một ngày, tôi cũng không muốn làm ông đau lòng.”
Dương Khải Án nhìn cậu, ánh mắt sắc như dao cắt, im lặng mấy giây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play