Những năm đầu khi mọi thứ mới sụp đổ, cuộc sống của cậu chẳng khác gì địa ngục. Là một người có năng lực dị năng tinh thần cấp thấp, lại không thể di chuyển, nếu không nhờ được quân đội cứu giúp thì e là cậu đã không thể sống nổi.

So với những người đã tiến hóa được năng lực ngũ hành, thì một học giả như cậu gần như chẳng có giá trị gì, bị khinh thường, cô lập, gây sự… cũng không phải chuyện mới lạ.

Có lần sốt cao mãi không hạ, gặp được một người trong quân đội do dự rồi vẫn đưa tay giúp, sau khi tỉnh lại cậu liền một đêm tiến hóa thành dị năng tinh thần cấp cao, từ đó dốc toàn tâm toàn ý vào nghiên cứu.

Hai mươi năm đèn sách, hướng đi duy nhất trong lòng cậu luôn là y học và điều chế thuốc. Sau khi tiến hóa, ngay cả thân thể vốn đã suy nhược cũng được cải thiện đáng kể, ít nhất thì mỗi ngày làm việc mười tiếng đồng hồ cũng không thành vấn đề.

Không màng danh lợi, cũng không rời nổi chiếc xe lăn , Tiến sĩ Tạ khi ấy chỉ sống nhờ vào sự hỗ trợ của quân đội, từ đó lọt vào mắt xanh của nhiều tổ chức.

Tạ Dung Lật mím môi, thoát khỏi suy nghĩ.

Lúc này thiết bị cá nhân của cậu lại vang lên.

Một con mèo máy hiện ra dưới dạng chiếu ba chiều: “Bạn học Tạ Dung Lật, còn mười ngày nữa là khai giảng. Phòng giáo vụ nhắc nhở bạn, để tránh tổn thất không cần thiết, hãy nhớ đổi chuyên ngành trước thời hạn nhé.”

Cùng lúc đó, một tiếng “ùng ục” từ bụng vang lên khiến Tiến sĩ Tạ sửng người.

Ba mươi phút sau, Tạ Dung Lật nửa người vùi trong ghế sô pha, vừa chậm rãi hút dịch dinh dưỡng, vừa giơ tay vẽ vẽ trên màn sáng lơ lửng trong không trung.

Mỗi hàng lướt qua chỉ trong nháy mắt, cậu đã xem gần như toàn bộ nội dung liên quan đến chuyên ngành điều chế thuốc.

Cấp độ thuốc gắn với cấp độ tinh thần lực? Dị năng tinh thần ở thế giới cũ và tinh thần lực ở đây có phải cùng một gốc? Hay là cùng một loại? Người ở đây vận dụng năng lực ra sao?…

Xoa nhẹ mắt, đầu óc mỏi mệt, trong lúc trăn trở với một loạt câu hỏi, cậu dần thiếp đi mà không hay.

Hôm sau, cậu bị cảm rồi.

Đầu óc choáng váng, bụng thì lại sôi lên vì đói, trong mơ màng cậu hắt xì một cái rõ to. Uống xong một ống dinh dưỡng, cậu quay về phòng tiếp tục lăn ra ngủ.

Không rõ là do thể chất được chữa trị đặc biệt hay vì đây là thân thể Alpha, mà khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ tự nhiên, cảm giác nghẹt mũi, chóng mặt, mệt mỏi và cả hắt xì đều biến mất không dấu vết.

Sau khi rửa mặt xong, cậu đứng trước gương không nhịn được mà kinh ngạc đây chẳng phải là phiên bản khỏe mạnh hơn của thân thể tàn tật trước kia của cậu sao?

Sờ sờ bắp tay săn chắc, ngắm đôi chân dài thon gọn, xoay người ngắm thử vai rộng eo thon. Ừm, đúng là vừa mắt.

Làn da bánh mật nhạt này trông cũng đầy sức sống. Lần đầu tiên kể từ khi xuyên tới, cậu nở nụ cười trước gương.

Mười năm tận thế, cậu hầu như không rời khỏi phòng thí nghiệm, chuyên tâm nghiên cứu thuốc giải độc. Vì vậy làn da luôn tái nhợt, cơ bắp bắp chân đã bắt đầu teo rõ rệt từ năm thứ năm.

Trong hoàn cảnh ấy, quân đội mỗi tuần đều cử người có dị năng trị liệu đến hỗ trợ, nhưng cũng chỉ có tác dụng làm chậm quá trình suy yếu mà thôi.

Mà phương pháp luyện tập trong trí nhớ của thân thể này, bất kể là động tác cơ bản hay là rèn luyện tinh thần lực, đều khiến khiến cậu thấy không hợp. Cậu quyết định đi theo cách riêng của mình.

Còn tám ngày nữa là khai giảng, Tạ Dung Lật một lần nữa đội mũ kết nối Tinh Võng.

“Chào mừng quay lại Tinh Võng, tôi là trợ lý ảo của bạn - Nam Qua.”

“Rất vui được gặp lại anh.”

“Nam Qua cũng vậy. Khóa học sơ cấp dược tề mà bạn từng đề cập, tôi đã giúp bạn đăng ký rồi nhé. Còn 10 phút nữa là bắt đầu, bạn có muốn dịch chuyển đến đó không?”

“…”

Cậu quên béng mất chuyện đó rồi.

“Còn 9 phút.”

“Dịch chuyển đu.”

“Ting! Lệnh đã xác nhận.”

Một luồng sáng trắng chói lòa bao phủ, Tiến sĩ Tạ còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy cả đám âm thanh ríu rít vang lên.

Khi mở mắt ra liền thấy dưới chân có hơn chục đứa nhóc đang vây quanh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ mà nhìn cậu.

“Mẹ của cậu tốt ghê! Tớ cũng muốn thiết lập hình tượng thành người khổng lồ cơ bắp! Nhưng mẹ tớ không cho.”

“Woaaa! Cậu trông cao ghê luôn á!”

“Ba cậu không đánh mông cậu à? Trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con chứ.”

“Ước gì tớ được thiết kế thành người máy siêu cấp!”

“Cậu là nhà nào thế?”

“Ngầu quá đi! Mình kết bạn trên thiết bị cá nhân nha?”

Tiến sĩ Tạ nhíu mày, cả người cứng đờ như khúc gỗ.

Đúng lúc đó, một phụ nữ xinh đẹp bước lên bục giảng: “Được rồi, các em đừng vây quanh bạn học mới nữa. Mấy đứa xem, dọa bạn ấy sợ luôn rồi.”

“Vâng ạ~”

“Chào buổi sáng cô Mary!”

Ngay khi Tạ Dung Lật đang hoài nghi về cuộc đời mình, hơn hai mươi đôi mắt to tròn, trong veo trong lớp mẫu giáo đồng loạt chăm chú nhìn về phía cậu, khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ, hào hứng vẫy tay gọi cậu đến.

Một bạn học ngầu lòi như vậy lập tức trở thành đối tượng được săn đón nồng nhiệt để ngồi cùng bàn.

“Có lẽ tôi đã đăng ký nhầm lớp rồi…” Cậu ngẩng đầu nhìn cô giảng viên trên bục nói.

Mary cười vô cùng thân thiện: “Tôi đã kiểm tra hồ sơ của em rồi, đúng là lớp sơ cấp dược tề đấy, bạn học Tiểu Lật mau vào chỗ ngồi đi nhé.”

Đám trẻ con bây giờ đúng là ranh mãnh, còn biết sửa tuổi thành 22. May là cô dạy nhiều năm rồi, không thì thật sự bị đánh lừa.

Tiến sĩ Tạ vô thức làm theo, vừa ngồi xuống cô bé ngồi cùng bàn đã cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: “Em là công chúa nhỏ đó, anh có thể gọi em là Công chúa điện hạ nha.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play