Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người đối mặt nhau.

“Nói đi, ai phái cậu đến?”

Cecil bắt chéo chân, thong thả liếc nhìn thông tin cá nhân của đối phương bị tra ra không sót một mảnh.

Chậc, còn từng đơn phương yêu Adams, chuyện này làm ầm ĩ tới mức ai trong Học viện Green cũng biết. Mắt mũi kiểu gì vậy? Đã nghèo tới mức tài khoản chỉ còn vài chữ số lại còn đi bày trò. Không trách được.

Hắn liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, trong lòng lại âm thầm giẫm thêm một phát: Hừ, ra vẻ đạo mạo.

Điện hạ từ trước đến giờ ghét nhất là bị người khác tưởng lầm thành Omega. Cái thứ hai, chính là đám Alpha to cao lực lưỡng mà lại đi thích… Alpha.

Mà gương mặt Tạ Dung Lật rõ ràng là kiểu góc cạnh, sắc sảo, lông mày đậm kéo dài tới thái dương, dáng người rắn rỏi, hoàn toàn là dáng vẻ Alpha điển hình.

Trong lòng Cecil càng thấy ghê tởm.

“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Nếu sau này để tôi tra ra…”

Giọng hắn lạnh lẽo, cuối câu còn kéo dài.

Chỉ vì cậu trầm ngâm một giây để rà lại ký ức mà đối phương đã vênh váo thế kia, chút kiên nhẫn còn sót lại của Tiến sĩ Tạ cũng cạn sạch. Cậu đưa tay định chỉnh lại gọng kính, nhưng rồi lại thôi.

Cậu nhìn thẳng vào vị thân vương xinh đẹp kia, nói thẳng:

“Phôi thai là của người khác, trung tâm kiểm tra nhầm rồi.”

Cecil sững người, thả thiết bị cá nhân xuống, im lặng nhìn cậu chằm chằm. Người này nói chuyện thẳng thắn thật đấy… nhưng sao hắn thấy khó chịu thế nhỉ?

“Hừ, giáo dục đạo đức ở Học viện Green giờ cũng xuống cấp rồi. Nhưng tôi là người biết lý lẽ, nếu cậu không định tiếp tục bám lấy tôi để đòi hỏi gì, chúng tôi sẽ không làm gì cậu.”

Miệng thì nói như chính nhân quân tử, nhưng chân lại đá bay cái ghế ra xa.

“Vậy thì làm phiền các người giữ bí mật.”

Tiến sĩ Tạ mặt không đổi sắc nói.

“Hừ, chuyện nhỏ nhặt này chưa đáng để chúng tôi bận tâm.”

Cecil bỗng thấy hơi nghẹn, đúng là hắn không định làm gì tên đang mang thai kia thật.

Sau khi xử lý xong, đuổi được đám người kia đi, Tiến sĩ Tạ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong khi đó, Cecil và đồng bọn hí hửng rời khỏi trung tâm y tế, vừa đi vừa bị mọi ánh mắt căm phẫn hướng vào. Griffin còn không quên vung tay chọc tức:

“Nhìn gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”

Vài nhân viên y tế tức đến run người, nhỏ giọng hỏi bác sĩ chính:

“Chắc chắn là thân vương Cecil không định nhận trách nhiệm, cũng chẳng thèm lo cho người mang thai kia?”

Trong thời đại liên tinh - nơi tỷ lệ mang thai tự nhiên cực kỳ thấp - quyền lợi của người mang thai được pháp luật bảo vệ chặt chẽ. Làm trong ngành bao nhiêu năm, họ chưa từng thấy ai lại bỏ mặc thai phụ thế này!

Bác sĩ chủ trị khó xử, nhỏ giọng an ủi:

“Chờ tới tháng thứ ba kiểm tra gen, lúc đó có muốn chối cũng không được!” Đây cũng là lần đầu tiên ông thấy loại cung cấp tinh trùng cặn bã như thế, trong lòng đã thầm quyết định sau này sẽ giúp đứa trẻ đáng thương kia giành lại quyền lợi thuộc về mình.

“Chỉ có thể như vậy thôi. Đứa trẻ đó tội quá, đến cả một buồng phục hồi tiêu chuẩn cũng không có.”

“Haizz…”

Trong khi đó, trên phi thuyền lộng lẫy, nhóm Griffin hăng hái hỏi:

“Điện hạ, có cần chúng tôi đi tìm tung tích của Omega đó không?”

Cecil dừng lại một chút, nói: “Tra.”

Ngay lập tức như được tiêm thuốc kích thích, mắt mấy người kia sáng rực lên, hăng hái nhìn về phía Cecil: “Vậy ngài kể kỹ chi tiết chút đi?”

Chi tiết? Cecil ngẩn ra, năm ngón tay thon dài vô thức vuốt nhẹ.

Cảm giác lúc đó quá rõ... cơ bắp săn chắc, đường nét cơ thể cân đối, tiếng rên nho nhỏ mang theo mệt mỏi lại đầy mê hoặc, giọng nghẹn ngào thì ngọt đến tận xương, bàn tay nóng hổi bám chặt lấy lưng hắn không chịu buông… đôi chân thon dài, vòng eo sáu múi lại linh hoạt đến kỳ lạ…

Nếu lúc ấy không phải do tinh thần lực hỗn loạn, tầm nhìn bị ảnh hưởng thì hắn đã nhìn rõ mặt người kia rồi. Nghĩ tới đây, Cecil lập tức bực bội.

Thấy thân vương rơi vào trầm ngâm, đám Griffin liền tiếp tục hỏi: “Có phải trắng trắng mềm mềm không? Mùi tin tức tố thế nào?”

Phải rồi, tin tức tố.

Hai người mồ hôi ướt đẫm, hoàn hảo kết hợp, không ngừng nghỉ… quanh quẩn bên người là mùi gì nhỉ? Hắn cố gắng nhớ lại.

Sợ thân vương còn chưa hiểu chưa hiểu tường tận, đám quân sư tình ái lập tức bổ sung: “Chính là cái mùi khiến hai người nóng như thiêu đốt, toàn thân bốc hỏa, muốn phát điên ấy!”

Cecil không nhớ ra được. Hắn chỉ nhớ cảm giác rất dễ chịu.

Ngước nhìn cái đầu đỏ hoe của Griffin, bỗng nhiên hắn thấy ngứa mắt kinh khủng. Đám người này biết nhiều thế, ai biết trong lòng họ đã thêu dệt hắn thành dạng gì rồi?

“Đưa ta danh sách những người tham dự dạ hội hôm đó là được. Không có việc thì giải tán đi.”

Giọng Cecil trầm xuống, rõ ràng đã mất vui.

Mấy người kia lập tức câm nín, cúp đuôi buồn thiu.

Vài ngày sau Tạ Dung Lật mới được phép xuất viện. Trung tâm y tế đã âm thầm gây quỹ cho cậu mà không báo trước, gồm một buồng hồi phục, các vật dụng nuôi dưỡng thai nhi, cùng vài thùng dịch dinh dưỡng cao cấp.

Vừa hay đều là những thứ cậu cần, nên cũng không từ chối mà lặng lẽ chấp nhận, khắc ghi món nợ ân tình ấy trong lòng.

Tiến sĩ Tạ luôn giữ một danh sách trong lòng, thói quen này là được hình thành từ thời tận thế.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play