“Tạ Dung Lật, nghe rõ không? Đây là Trung tâm Y tế Từ thiện Liên bang, tôi là bác sĩ số hiệu 00841.”
Chàng trai nằm trong khoang vô trùng, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mày nhíu nhẹ khi mở mắt, khí chất cao ngạo vô thức tỏa ra.
Đôi mắt đen láy, trong vắt ấy khiến bác sĩ không khỏi khựng lại giây lát.
Rõ ràng là trong giới Alpha, cậu cũng không đến nỗi tệ, diện mạo lại xuất chúng như vậy, cho dù trong cơ thể có một túi thai phát triển không hoàn chỉnh, không tìm được Omega thì ghép đôi với một Beta cũng không thành vấn đề. Dù sao cũng không đến mức bị coi thường.
Bác sĩ khẽ lắc đầu, lập tức trở lại trạng thái chuyên nghiệp: “Nếu cậu đã tỉnh táo, vậy làm ơn lắng nghe kỹ những gì tôi sắp nói, được chứ?”
Tư duy của thanh niên trở lại ổn định, bắt đầu suy nghĩ lý do vì sao mình lại ở nơi này.
“Tạ Dung Lật, dựa vào thông tin công dân được liên kết qua chuỗi gene của cậu, hiện tại cậu đang được Luật Liên bang bảo hộ đối với người mang thai chưa đủ 25 tuổi. Vì trước đó cậu đã sơ suất với phôi thai trong cơ thể, nên lần này được miễn khoản tiền phạt 20.000 tinh tệ.”
“Đồng thời, theo quy định cấm phá thai của Liên bang, cậu sẽ được nhận khoản trợ cấp tương ứng được chuyển thẳng vào thiết bị của cậu. Vì cơ thể cậu có tính đặc thù, cần đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ mỗi tuần một lần.”
“Còn nữa, phôi thai trong cơ thể cậu đã được bốn tuần rồi, nhưng tình trạng phát triển còn kém xa cả tiêu chuẩn ba tuần. Vì vậy trong vài ngày tới, cậu cần tiếp nhận điều trị phục hồi gene và cân bằng pheromone, hiểu chưa?”
Tạ Dung Lật mệt mỏi bóp sống mũi, hoàn toàn không hiểu mấy lời mà người đàn ông mặc áo blouse trắng đang nói.
“Vụ nổ sao rồi? Loại thuốc thanh trừ virus tang thi đã được sử dụng thành công chưa?” Cậu hỏi lạnh nhạt.
“Cái gì? Vụ nổ nào? Tang thi gì cơ?”
Tạ Dung Lật sững người. Không đúng. Người kia rõ ràng gọi tên cậu. Mà suốt mười năm mạt thế vừa qua, mọi người đều gọi cậu là Tiến sĩ Tạ cơ mà? Sau lưng còn gọi là “Tiến sĩ xe lăn” nữa.
“Tạ Dung Lật, hiện tại tôi nghi ngờ cậu đang có phản ứng căng thẳng do mang thai, làm ơn thư giãn. Tiếp theo chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tâm lý cho cậu. Đừng sợ, biết chưa?”
Giọng người kia nhẹ nhàng đầy thương cảm, ánh mắt thậm chí còn ẩn giấu một chút xót xa.
Tạ Dung Lật: “???”
Vài tiếng đồng hồ sau, cậu ngoan ngoãn phối hợp làm đủ loại kiểm tra, ngoan ngoãn đến mức chẳng giống một Alpha chút nào, giống như một con rối gỗ khiến các y tá Beta càng thêm thương xót.
Bác sĩ điều trị chính nhìn các số liệu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhìn chàng trai được đưa về khoang vô trùng, dặn dò: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt. Ống truyền dinh dưỡng nằm ở nút đỏ bên tay trái, biết chưa? Ngày mai chúng tôi sẽ làm thêm vài kiểm tra nữa.”
Trước khi rời đi, ông lại dặn thêm: “Trong thời đại tinh tế hiện nay, có quá nhiều cặp đôi AO muốn có con mà không được. Dù chuyện gì đã xảy ra, hy vọng cậu có thể trân trọng sinh mệnh nhỏ này hơn.”
Tiến sĩ Tạ đau đầu như muốn nổ tung. Cậu thở dài, nằm vật xuống chiếc đệm mềm mềm không rõ chất liệu.
Nơi này có công nghệ tiên tiến hơn hẳn thời đại của cậu, khiến cậu nghi ngờ mình đang mơ.
Cũng giống như cái đêm đầu tiên mà loại thuốc trị virus tang thi phát huy hiệu quả, cậu ngủ mê man, lại mơ thấy mình bị một người đàn ông gầy gò đè ra… hết lật bên này đến lật bên kia như chiên cá suốt cả đêm.
Đau đớn, tê dại, dù trong mơ cậu đã nhiều lần đẩy ra, vẫn không thoát khỏi đối phương. Về sau, cậu hét đến khàn cả giọng, người kia vẫn tiếp tục áp lên không ngừng.
Thật sự không phải một giấc mơ đẹp, bởi nó quá đau, quá khổ.
Và giờ thì càng hoang đường hơn.
Đàn ông cũng có thể mang thai? Giới tính còn phân hóa đến mức ấy?… Sau vụ nổ phòng thí nghiệm, cậu liền đầu thai và có thai luôn?
Tiến sĩ Tạ bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, cảm giác linh hồn cũng bị giày vò đến nát vụn. Đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà sáng trắng, chậm rãi khép lại mí mắt.
Ngủ một giấc, có khi tỉnh dậy là hết. - cậu nhíu mày nghĩ.
Nhưng hôm sau, đầu óc cậu còn mơ hồ hơn.
Ký ức của thân thể này trong lúc ngủ bắt đầu tràn vào, như bị ép nhét từng chút một. Không chỉ thế, cậu còn nhìn thấy một phần hình ảnh ký ức của người đàn ông tóc vàng kia.
Cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt thanh tú mờ mờ ảo ảo, làn da trắng mịn như ngọc… Tổ hợp thế này là đàn ông, phụ nữ, hay người chuyển giới vậy? Dựa vào kiến thức khoa học phong phú của cậu, chuyện này hoàn toàn không hợp logic.
Mà câu cảnh cáo đầy uy hiếp trong giấc mơ kia “Tôi, Tiến sĩ Tạ, nhất định sẽ kiện anh đến sạt nghiệp!” rõ ràng vang vọng trong đầu cậu như mới vừa thốt ra, khiến cậu lặng lẽ sụp đổ.
Người bị đè đến mức khóc nấc trong mơ kia… rõ ràng chính là cậu.
Lúc này trong căn phòng bệnh trống vắng, gương mặt chàng trai nằm trên giường lộ vẻ cứng đờ, sắc mặt vì phẫn nộ mà xám ngoét, như thể đang rơi vào trạng thái hoài nghi chính mình một cách trầm trọng.
Người bị… làm đến khóc kia… rốt cuộc là ai?
Tôi đã vì nhân loại mà cống hiến lớn lao như vậy, mà ông trời lại đối xử với tôi thế này sao?!