Rotgar không đợi thiếu nữ kịp phản ứng, liền bế nàng lên xe ngựa, để mặc những người đang vây xem bàn tán không ngừng.
“Trời ơi, thiếu gia Parish đúng là dịu dàng quá mức, giá mà người bị ngã trước xe ngựa của cậu ấy là tôi thì tốt biết mấy!”
“Cô gái đó thật may mắn. Hỡi nữ thần nhân từ, sao chuyện tốt như thế lại không rơi vào con gái ta cơ chứ?”
“……”
Rotgar nghe những lời tán thưởng ấy, trong lòng vừa hiểu rõ, lại vừa thầm cười lạnh đầy chán ghét.
Đám người phàm tục thấp hèn này, đúng là chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Thế nhưng, trái ngược với những suy nghĩ ấy, hành động của hắn lại vô cùng dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng đặt thiếu nữ lên ghế, rồi ngồi đối diện, ánh mắt chan chứa dịu dàng nhìn nàng lau đi những giọt nước mắt. Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên:
“Tiểu thư xinh đẹp, đối với ta, nàng giống như ánh mặt trời đang từ từ lên cao, soi sáng con đường phía trước. Nếu không có nàng đồng hành, ta chẳng biết nên đi đâu. Làm ơn, hãy lấy ta nhé!”
Rotgar chọn cách “đánh nhanh thắng nhanh”. Nếu cô gái loài người này chủ động ngã trước xe ngựa của Parish vì muốn một bước lên mây, thì chắc chắn khi hắn cầu hôn, nàng sẽ lập tức vui mừng đáp ứng.
Hắn nhìn thấy tay cô gái vừa mới lau khô nước mắt thì cứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mở to như không tin nổi, đôi môi khẽ run rẩy.
Cảnh ấy làm hắn càng thêm chán ghét. Màn kịch này khiến hắn thấy ghê tởm.
Chỉ cần nàng gật đầu, hắn sẽ lập tức giết nàng.
Nhưng ngay khi Rotgar hơi cúi mắt, tay thản nhiên đặt lên chuôi đoản kiếm bên hông, chỉ chờ một tiếng “vâng” đầy hân hoan để ra tay, thì hắn lại nghe được câu nói nhẹ nhưng kiên định:
“Ta từ chối.”
Rotgar lập tức ngẩng đầu, phản ứng chậm nửa nhịp.
…Nàng lại từ chối hắn?
Không thể nào!