Bọn họ ngồi nói chuyện phiếm một lúc, đến khi các bác chuẩn bị dọn đồ nghỉ ngơi, bọn họ mới đứng dậy.
Sương Ánh Nguyệt cảm thấy Lý Thành Hiêu cùng Dương Hoắc đúng là khác hẳn một trời một vực so với Cố Nghiên. Nếu như Cố Nghiên luôn mang theo vẻ cao lãnh, trầm mặc và đôi lúc khiến người khác cảm thấy áp lực vì cái khí thế bẩm sinh của mình, thì hai người kia lại hoàn toàn trái ngược, dễ gần, vui tính, mà những câu đùa của họ tuy có phần nghịch ngợm nhưng lại không khiến người khác thấy khó chịu.
Chính vì thế mà không khí giữa họ trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Dù biết ba người này đều làm trong ngành cảnh sát, nhưng với Lý Thành Hiêu và Dương Hoắc, cô không cảm thấy quá cảnh giác hay dè dặt. Ngược lại, thi thoảng cô còn có thể thoải mái đáp lại vài câu, thậm chí đôi khi còn bật cười vì sự hoạt ngôn của hai người đó.
Cô nghĩ, có lẽ nếu không phải quen biết Cố Nghiên trước, ấn tượng của cô về người trong ngành này đã chẳng đến mức vừa nghe tên đã muốn tránh xa.
Sương Ánh Nguyệt muốn tiễn ba người họ ra khỏi ngõ. Trên đường đi, cô vô thức bước ra phía rìa, sát vách tường, còn Cố Nghiên thì lẳng lặng bước vào giữa, gần như kè sát bên cô. Anh không nói gì, chỉ dùng hành động mà âm thầm kéo cô vào phạm vi an toàn của mình, thiếu điều muốn đem cô giấu hẳn vào trong lòng ngực cho chắc ăn.
Cả buổi chỉ có Lý Thành Hiêu và Dương Hoắc thao thao bất tuyệt, hết chuyện đông đến chuyện tây, cười nói như thể đã quen thân từ lâu. Không khí vô cùng rôm rả, thi thoảng còn trêu đùa vài câu khiến cô bật cười. Chỉ có mỗi Cố Nghiên là giữ nguyên vẻ mặt đen rì rì từ đầu đến cuối, như thể trên đời này chẳng có chuyện gì đáng để cười cả.
"Thật ra tôi tiếp thu rất nhanh, sẽ không làm mất thời gian của bác sĩ Sương đâu.", Lý Thành Hiêu vẫn muốn cô an tâm, nên nói một câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT