Đêm hôm đó, Kỳ Minh không ngủ được.
Câu chuyện với An Vũ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như một cuộn phim tua chậm. Cái cách mà An Vũ kể về giấc mơ, giọng nói anh khi nhắc đến người không nhìn thấy mặt, ánh mắt như phủ lên một lớp sương mờ—mọi thứ khiến Kỳ Minh rùng mình. Không phải vì sợ hãi, mà vì… đồng cảm.
Anh cũng có giấc mơ ấy.
Cánh đồng lau trắng. Tiếng gió thổi. Và một người… cũng không thấy mặt. Nhưng giấc mơ của Kỳ Minh không dừng ở đó. Đêm nay, nó đi xa hơn.
Anh thấy mình mặc áo vest đen, tay dính đầy máu. Trước mặt là một người đang quỳ gục giữa đám đông giận dữ—mặt mũi bị đánh đến bầm dập. Là An Vũ. Anh cố gào lên, nhưng không ai nghe thấy. Anh lao đến, nhưng bị kéo lại, ghì xuống đất, miệng ai đó bên tai gào lên:
“Thứ bệnh hoạn như các người, không đáng tồn tại!”
Một tiếng súng vang lên. Rồi mọi thứ vụn vỡ như một tấm gương lớn bị đập tan.
Kỳ Minh bật dậy, người đầy mồ hôi lạnh. Trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực. Anh ngồi lặng hàng giờ, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không.
Không thể nào… Đây không thể chỉ là trùng hợp.
Sáng hôm sau, anh quay lại quán “Hoài Niệm” sớm hơn thường lệ. Nhưng An Vũ không đến.
Ngày hôm sau nữa, vẫn không.
Ngày thứ ba, anh để lại một mảnh giấy nhỏ cho chủ quán:
“Nếu An Vũ quay lại, nói với anh ấy rằng tôi cần gặp. Rất gấp. Kỳ Minh.”
Tối hôm đó, khi Kỳ Minh đang rửa mặt trong phòng tắm, đèn bất chợt chớp tắt.
Một luồng gió lạnh từ đâu đó lùa vào, dù cửa sổ đã đóng kín. Anh ngẩng lên nhìn vào gương.
Và anh thấy—không chỉ một mình mình.
Trong gương là chính anh… nhưng đứng phía sau là An Vũ. Không phải An Vũ của hiện tại, mà là một người mặc áo dài trắng, máu nhỏ giọt từ trán, ánh mắt đau đớn và tha thiết. Anh ta không nói, chỉ đưa tay về phía Kỳ Minh, như muốn chạm, như muốn giữ lại điều gì đó đang trôi xa.
Đèn chớp lần cuối rồi sáng bừng trở lại.
Không còn ai trong gương ngoài chính anh.
Kỳ Minh ngồi bệt xuống nền nhà, tay run lên bần bật. Hình ảnh ấy quá thật. Quá sống động. Không còn là mơ nữa—anh biết rõ. Ký ức của tiền kiếp… đang bắt đầu quay về.
Và nó không đẹp như một câu chuyện cổ tích.