Buổi sáng tháng Ba, trời mát nhẹ, gió lùa qua những tán cây xà cừ bên đường thổi vài chiếc lá khô bay lượn trước khi nhẹ nhàng rơi xuống. Kỳ Minh bước chậm rãi dọc con phố nhỏ gần trường đại học cũ, nơi có một quán cà phê mang tên “Hoài Niệm”. Cái tên nghe có vẻ cũ kỹ, nhưng anh thích như vậy—có gì đó gần gũi, như thể từng có một phần ký ức bản thân vương lại ở nơi đây mà anh không thể gọi tên.
Anh đẩy cửa bước vào. Chuông gió leng keng vang lên như một lời chào quen thuộc. Không gian trong quán trầm lắng với tiếng nhạc piano nhẹ nhàng. Những kệ sách gỗ cao, bàn ghế cũ kĩ nhưng được giữ gìn cẩn thận. Mùi cà phê rang xay quyện trong không khí, gợi cho Kỳ Minh cảm giác an yên hiếm có.
Chọn một bàn gần cửa sổ, anh ngồi xuống, lấy ra một quyển sách đã ngả vàng mép giấy. “Người tình Sputnik” của Murakami. Anh đã đọc đi đọc lại quyển này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần lại có cảm giác khác. Như hôm nay, trái tim bỗng dưng chùng xuống khi đọc đến đoạn nhân vật chính lạc mất người mình yêu giữa một không gian lạ, không lý do, không từ biệt.
Cánh cửa sau lưng lại vang lên tiếng chuông leng keng. Kỳ Minh chẳng buồn quay lại, cho đến khi nghe thấy một giọng nói trầm nhưng dịu dàng vang lên sau lưng:
“Cho tôi một ly Americano, ít đá. Cảm ơn.”
Một điều gì đó trong giọng nói ấy khiến sống lưng Kỳ Minh bất giác lạnh đi, rồi nóng lên. Anh ngước nhìn qua vai. Người con trai vừa bước vào có một vẻ gì đó rất lạ, nhưng lại quen đến nhức nhối. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc đen rối nhẹ, ánh mắt có nét mơ màng, và sống mũi cao thẳng. Mỗi nét đều không quá nổi bật, nhưng khi tổng thể lại hài hòa , tạo nên một người mà Kỳ Minh không thể nào rời mắt.
Và rồi ánh mắt họ chạm nhau.
Cảm giác lúc ấy như bị ai đó kéo ngược thời gian. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng rất rõ ràng, Kỳ Minh như thấy mình đứng giữa một cánh đồng lau trắng, trời hoàng hôn, tay anh đang nắm lấy tay ai đó—cũng là ánh mắt ấy, gương mặt ấy—nhưng đang dần mờ đi trong làn gió.
Anh chớp mắt, bối rối. Ảo giác? Hay là... điều gì đó sâu hơn?
Người kia cũng nhìn anh. Có chút sững sờ, rồi khẽ cười. “Xin lỗi, hình như tôi đã nhìn hơi lâu.”
Kỳ Minh lắc đầu. “Không sao... tôi cũng vậy.”
Giây phút ấy, không ai nói gì thêm, nhưng không khí quanh họ như rung lên một nhịp. Không phải tình yêu sét đánh, mà là một dạng kết nối lặng lẽ, âm thầm, nhưng sâu đến tận cùng.
Một khởi đầu mới. Hay là một đoạn tiếp nối của một điều gì đó còn dang dở?