Đêm ấy, Kỳ Minh không ngủ được.
Từ khi biết tên người kia là An Vũ, giấc mơ quen thuộc trở nên khác lạ. Lần đầu tiên, anh không chỉ nghe thấy tiếng gió hay thấy bóng dáng mơ hồ—mà mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, sống động hơn như một đoạn ký ức bị vùi lấp dưới lớp tro tàn đang dần sống dậy.
Trong giấc mơ, anh không còn là Kỳ Minh. Anh là một chàng trai sống trong một thời đại cũ—áo dài đen, mực tàu, giấy dó, và những bức thư không bao giờ được gửi đi. Anh sống trong một căn nhà ba gian lợp ngói, dưới chân một ngọn đồi nhỏ. Và người kia—An Vũ—là con trai của một quan lớn. Đẹp như một bức tranh thủy mặc, giọng nói trầm mà lạnh. Nhưng đôi mắt lại mang một nỗi buồn không nói thành lời.
Họ yêu nhau. Lặng lẽ. Tha thiết. Và tuyệt vọng.
Trong mơ, có một đêm trời mưa như trút. Kỳ Minh đứng dưới hiên, run rẩy khi thấy lính của triều đình ập vào nhà An Vũ. Tiếng người cha giận dữ vang lên: “Tội lỗi. Trái luân thường đạo lý. Phải dứt bỏ.”
An Vũ bị trói tay, ánh mắt vẫn nhìn anh xuyên qua cơn mưa. “Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm lại nhau. Dù phải đổi cả mạng sống này.”
Tiếng sấm sét vang lên, và giấc mơ vỡ tung.
Kỳ Minh choàng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Tim anh đập thình thịch như trống trận. Nhưng đó không phải phần đáng sợ nhất.
Phần khiến anh nổi da gà, là vết bớt hình cánh hoa đỏ ở cổ tay trái của An Vũ trong giấc mơ—anh đã nhìn thấy nó rõ mồn một.
Và chiều hôm qua, khi An Vũ kéo tay áo lên lúc uống cà phê, anh đã thấy vết bớt ấy ngoài đời thực.
Không thể là trùng hợp.
Sáng hôm sau, anh đến “Hoài Niệm” sớm hơn thường lệ. Đợi. Tay run. Tâm trí như đang đứng giữa ranh giới giữa thực tại và điều không thể.
Và An Vũ đến. Như thường lệ. Cũng với ánh mắt điềm tĩnh ấy. Nhưng lần này, khi Kỳ Minh nhìn vào đôi mắt ấy, anh thấy một điều khác: sự hoảng sợ.
An Vũ ngồi xuống không nói gì. Một lúc sau, anh mới cất tiếng, giọng khàn khàn:
“Tối qua… tôi mơ thấy một căn nhà cũ. Mơ thấy mình bị bắt đi. Và anh… đứng trong mưa, cố chạy theo tôi. Tôi đã gọi tên anh trong mơ. Là Kỳ Minh, đúng không?”
Cả hai cùng chết lặng.
Không ai có thể phủ nhận nữa. Những giấc mơ không còn là mộng mị—mà là ký ức.
Và ký ức ấy đang quay lại, từng chút một, để nhắc họ rằng: kiếp này, họ không còn được phép lùi bước.