Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi đó, Kỳ Minh tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc như một đoạn giao thoa nhẹ trong đời. Một người lạ với ánh mắt quá quen. Một khoảnh khắc rung động nhưng rồi lại tan vào dòng thời gian thường nhật. Nhưng anh đã nhầm.
Hai ngày sau, người con trai ấy lại xuất hiện trong quán “Hoài Niệm”. Cũng cùng chiếc bàn gần quầy pha chế, cũng ly Americano ít đá. Cũng là ánh mắt ấy—thấy rồi như không, lướt qua rồi lại chạm.
Lần này, anh bước đến bàn của Kỳ Minh.
“Xin lỗi… tôi có thể ngồi cùng không? Hôm trước tôi thấy anh đọc Murakami, mà tôi thì lại rất thích ‘Rừng Na Uy’.”
Kỳ Minh nhìn lên, ánh mắt bối rối, nhưng khẽ gật đầu. “Tôi chưa đọc ‘Rừng Na Uy’, nhưng… tôi nghe nói nó khá buồn.”
“Ừ.” Người kia mỉm cười. “Buồn, như mối tình không thể gọi tên.”
Họ nói chuyện không quá lâu. Những câu chuyện sách, phim, những bài hát Nhật Bản cũ kỹ, và vài mẩu chuyện ngắn về tuổi thơ. Mọi thứ trôi qua tự nhiên như thể họ đã quen nhau từ rất lâu. Như thể, cuộc trò chuyện hôm nay chỉ là một sự tiếp nối của những điều từng dang dở.
Rồi, giữa một khoảng lặng bất chợt, Kỳ Minh hỏi:
“Anh tên là gì?”
Người kia ngẩng lên, đáp như một thói quen đã được lập trình sẵn: “An Vũ.”
Kỳ Minh khựng lại. Cái tên ấy—sao nghe như tiếng vọng từ xa xăm. Một cái gì đó vừa ấm áp, vừa đau nhói.
Cái tên ấy từng xuất hiện trong giấc mơ của anh. Nhiều lần. Nhưng trong mơ, mọi thứ luôn là một bức tranh mờ nhòe: một cánh đồng lau trắng, tiếng gió thổi, tiếng cười của ai đó mà anh không thấy mặt… và rồi cái tên ấy vang lên giữa hoàng hôn.
An Vũ.
Tim anh đập mạnh một nhịp, như có một bản nhạc xa lạ mà quen thuộc đang nổi lên trong ngực.
“Lạ thật,” An Vũ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh
“Tôi cũng cảm thấy… tôi biết anh. Dù tôi chắc chắn chưa từng gặp anh.”
Kỳ Minh cố gượng cười, nhưng trong lòng như có hàng ngàn tia sáng vụt qua.
“Có bao giờ anh tin vào tiền kiếp không?”
An Vũ im lặng trong vài giây, rồi gật nhẹ. “Tôi không chỉ tin. Tôi còn mơ về nó.”
Anh dừng lại, ánh mắt đột nhiên xa xăm.
“Tôi hay mơ thấy mình mặc áo dài trắng, đứng giữa đám đông nhưng lại thấy cô độc kinh khủng. Rồi có người nắm tay tôi—rất chặt, như thể sợ tôi biến mất. Nhưng tôi không bao giờ thấy được mặt người đó. Tôi chỉ biết… tôi từng yêu người đó rất nhiều.”
Cả hai cùng im lặng.
Ngoài cửa sổ, gió xào xạc thổi. Một cánh hoa gạo đỏ rơi xuống vỉa hè như một mảnh ký ức vừa được gợi lại.