Ầm ầm ầm, tiếng sấm vang lên đột ngột, bầu trời vừa nãy còn quang đãng không một gợn mây đã bị mây đen bao phủ, chẳng mấy chốc mưa to trút xuống, kèm theo gió lớn thổi ào ào.
Một người phụ nữ trung niên ướt sũng từ màn mưa xông ra, thấy bên đường có một ngôi nhà đang mở cửa, người phụ nữ nhanh chân bước vào, muốn mượn chỗ trú mưa.
Chủ nhà là một chàng trai trẻ tuổi đẹp mắt, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng không đuổi bà ra ngoài, còn chuẩn bị khăn lông và nước nóng cho bà.
Cô Vương khoác khăn lông trên vai, tay vẫn ôm cốc nước nóng, “Cảm ơn cậu nhé, chàng trai trẻ, tôi chỉ trú mưa một lát, đợi bên ngoài mưa nhỏ hơn sẽ đi.”
Chàng trai trẻ nói: “Không có gì đâu ạ, trời mưa đường trơn, bác cứ đợi mưa tạnh rồi đi.”
Là một đứa trẻ ngoài lạnh trong ấm, cô Vương nghĩ thầm.
Bà tò mò hỏi: “Cậu là mới chuyển đến đây sao? Tôi thường xuyên đi lại quanh đây, trước đây chưa từng thấy cậu.”
Chàng trai trẻ có chút ngại ngùng: “Vâng, hôm qua cháu mới chuyển đến đây, còn chưa quen lắm.”
“Tôi đã bảo nhìn lạ mặt mà, không sao đâu, hàng xóm láng giềng ở đây tốt bụng lắm, vài ngày nữa là quen hết ấy mà.”
Chú ý đến những thiết bị xung quanh, cô Vương cảm thấy hơi giống đồ dùng trong bệnh viện, bà nói: “Cậu là bác sĩ sao?”
Chàng trai trẻ: “Cháu là bác sĩ thú y, chuẩn bị mở một cửa hàng chăm sóc thú cưng, mai khai trương chính thức, ba ngày đầu khám bệnh miễn phí, bác nếu nhà có thú cưng có thể đưa đến kiểm tra.”
Nhà cô Vương vừa hay nuôi một con chó, dạo này không thích ăn uống lắm, bà còn hơi lo lắng, vừa nghe nói khám bệnh miễn phí, lập tức có chút động lòng.
“Cậu thật sự là bác sĩ thú y?” Bà có chút nghi ngờ.
Đẹp trai như vậy, không đi làm minh tinh thì tiếc quá.
“Đây là chứng chỉ hành nghề và bằng cấp chuyên môn của cháu, tuyệt đối là thật.”
Cô Vương xem xong thấy đúng là thật, yên tâm, định bụng ngày mai đưa chó đến xem thử, dù sao cũng miễn phí.
“Ngày mai mấy giờ cậu làm việc? Nhà tôi có một con chó, mấy ngày nay không thích ăn cơm, không biết làm sao, mai tôi dẫn nó đến cậu xem giúp.”
Lộc Tri Lan không ngờ, vô tình lại có được đơn hàng đầu tiên.
Cậu nói: “Thời gian làm việc là từ tám giờ rưỡi sáng đến sáu giờ chiều.”
Cô Vương gật đầu, nói được.
Bà lại hỏi: “Bác sĩ này, cậu đẹp trai như vậy, có đối tượng chưa?”
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lộc Tri Lan đã được cô Vương thay đổi ba cách gọi.
Đến rồi, đề tài mà đi đâu cũng không tránh khỏi, Lộc Tri Lan mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói dối một chút.
Cô Vương thất vọng thu lại ánh mắt, bà thấy chàng trai trẻ này khá tốt, lại còn thích động vật nhỏ, còn định giới thiệu cho con gái mình nữa.
Không ngờ không có duyên.
Đang nghĩ ngợi thì quang não của cô Vương sáng lên, có cuộc gọi đến.
“Mẹ, mẹ ở đâu đấy?”
Cô Vương trả lời con gái: “Đang trú mưa ở cửa hàng thú cưng lát nữa mẹ về, bảo bố con nấu cơm trước đi.”
Đầu dây bên kia con gái vô cùng ngạc nhiên: “Cửa hàng gì cơ, không phải đi nhà chị sao? Mẹ đi đâu đấy?”
“Con đừng kích động, mẹ xem chị con xong rồi, đang trên đường về thì gặp mưa to quá, cái cửa hàng thú cưng đó mới mở, bác sĩ mới chuyển đến, ngay trên con đường chúng ta hay đi qua đó, con nhớ cái nhà hai tầng nhỏ nhỏ không, chính là ở đó.”
Đầu dây bên kia con gái vẫn không tin lắm, trong ấn tượng của cô, đó là một căn nhà cũ bỏ hoang, cô Vương giải thích không xong với con gái, trực tiếp bỏ lại một câu: “Không tin thì đến đón mẹ, mẹ đợi con.”
Năm phút sau, cô con gái nghi ngờ mẹ mình bị người ta bắt cóc vội vã cầm ô chạy đến.
Cô Vương đi tới giả bộ giận dữ nói: “Thấy chưa, mẹ có lừa con đâu?” Vừa nói vừa phủi những hạt mưa trên vai con gái.
Con gái thở hổn hển, ánh mắt quét qua ngôi nhà đã thay đổi hoàn toàn, “Thật sự mở một cửa hàng chăm sóc thú cưng rồi…”
Cô Vương vừa định nói thì phát hiện ánh mắt con gái mình vượt qua bà đột nhiên dừng lại ở một chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhìn theo ánh mắt con gái, bà thấy bác sĩ đi xuống, tay còn bế một con mèo đen lông xù, vẻ mặt người và mèo giống nhau như đúc.
Cô Vương giới thiệu với con gái: “Đây chính là bác sĩ mà mẹ nói với con đó.”
Lộc Tri Lan bước tới, khẽ gật đầu với cô gái trẻ, vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Khuôn mặt cô gái trẻ thoáng ửng hồng, lắp bắp nói: “Anh, chào anh, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ tôi…”
Cô nghe thấy giọng nói thanh lãnh sạch sẽ kia nói: “Chuyện nhỏ thôi.”
Cùng kinh ngạc còn có Cảnh Mạc, khuôn mặt lông xù đầy vẻ không thể tin nổi, cái người lạnh lùng ít nói này và cái người hôm qua lải nhải bên tai anh là cùng một người sao?
Đơn giản là khác nhau một trời một vực!
Tiễn hai mẹ con đi rồi, Lộc Tri Lan vứt bỏ vẻ mặt lạnh lùng, lập tức trở lại bản tính, cậu ôm con mèo nhỏ đang ngơ ngác, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi:
“Bé đen, con đói bụng không?”
“Có muốn ba chơi với con một lát không?”
“Con muốn ổ mèo như thế nào? Cái đồ chơi này con thích không?”
Cảnh Mạc: “……” Đúng là một người hai mặt đáng sợ.
Mặc dù biết hỏi cũng không nhận được câu trả lời, nhưng Lộc Tri Lan khi đối diện với mèo nhỏ sẽ quen miệng tự nói một mình.
Sau khi mua một đống lớn đồ dùng cho mèo, Lộc Tri Lan ép mình dừng tay mua sắm, tiền chưa kiếm được một xu, đã tiêu hết sạch rồi.
Mưa tạnh, qua cánh cửa kính, Lộc Tri Lan nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên đường đối diện, đang khập khiễng bước đi.
Đi chưa được mấy bước, bóng dáng kia đột nhiên ngã xuống đất bất động.
Lộc Tri Lan giật mình, vội vàng chạy sang xem.
Con mèo mướp lớn đã gặp một lần giờ lại ngất xỉu trên đất, chân trước bên phải bị thương còn đang chảy máu.
Lộc Tri Lan mang con mèo mướp về, dùng thuật trị liệu để chữa vết thương trên móng cho nó.
Phát hiện lông trên người mèo mướp chỗ thì rối tơi bời, chỗ lại kết thành búi, còn có mấy con bọ chét bám trên người, Lộc Tri Lan dứt khoát cho nó một gói chăm sóc trọn gói: tắm rửa, diệt bọ.
Khi mèo mướp tỉnh lại, liền nhận ra trên người mình vừa thơm vừa sạch, lông mềm mại bồng bềnh, vết thương cũng đã lành.
Ngẩng đầu lên liền đụng phải một đôi mắt trong veo sáng ngời.
“Em tỉnh rồi à?”
Mèo mướp lập tức lùi lại liên tiếp, làm ra tư thế phòng bị.
Lộc Tri Lan hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ anh không? Hôm trước ở bãi rác, chúng ta đã gặp nhau.”
Ánh mắt mèo mướp vẫn hung dữ, nhưng không mang tính công kích thực sự, chỉ đơn thuần là để răn đe.
Lộc Tri Lan nhìn bộ lông vàng óng óng của mèo mướp, tay ngứa ngáy, len lén đưa tay ra định sờ một cái, kết quả bị phát hiện, lãnh ngay một cú cào.
Mèo mướp sau khi cào xong thì chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế chạy biến.
Cảnh Mạc đứng một bên lạnh lùng nhìn Lộc Tri Lan đang ôm tay khẽ rên rỉ, thầm nghĩ: Đáng đời.
Lại liếc về phía bóng lưng mèo mướp đang bỏ đi xa dần, không vui mà hừ lạnh một tiếng:
Đồ mèo thối vô lương tâm!