Sáng hôm sau, Lộc Tri Lan ngủ đến khi tự tỉnh, thoải mái vươn vai một cái thật dài trong chăn, ngủ một giấc dậy, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Chú mèo nhỏ cuộn tròn ở cuối giường bị động tĩnh của cậu làm tỉnh giấc, mở một mắt ra liếc cậu một cái đầy khó chịu rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nửa đêm còn lén lút chạy xuống tận cuối giường, tránh xa cậu như vậy, đúng là... Lộc Tri Lan chỉ biết dở khóc dở cười.
Nhìn là biết chú mèo này tính cách rất cô lập. Lộc Tri Lan cũng không ép nó phải thân thiện ngay lập tức. Không rõ đã trải qua chuyện gì, khắp người đầy thương tích, chỉ còn thoi thóp nằm trong bãi rác, thật sự là một kẻ đáng thương.
Haizz, lại nhớ kẹo bông nhà mình rồi, công chúa nhỏ mềm mại ngọt ngào... Lộc Tri Lan hơi buồn man mác vì tình cảnh hiện tại.
Cảnh Mạc vừa mới tỉnh ngủ đã bị người ta tóm lên đùi. Người đàn ông đặt bàn tay lên đầu anh, một luồng khí ấm áp bao bọc lấy toàn thân, dịu dàng xoa dịu, từ từ chảy qua tim gan phổi ruột, mọi cảm giác mệt mỏi đau nhức đều được vuốt ve, xoa dịu.
Trong lòng Cảnh Mạc thầm kinh ngạc trước năng lực đặc biệt của người này, gần giống dị năng hệ tinh thần, nhưng lại không hoàn toàn giống – năng lực tinh thần cũng không mạnh đến mức này.
Điều khiến anh để tâm hơn cả là: tại sao ở tinh cầu 07 – cái vùng quê nghèo khỉ ho cò gáy này – lại xuất hiện một người như thế? Dị năng giả vì năng lực đặc biệt nên rất được tôn trọng, dù là cấp thấp đi nữa, họ cũng thường tập trung ở các tinh hệ cao tầng, chưa từng có ai chịu sống ở một tinh cầu nghèo nàn như thế này.
Quả nhiên có vấn đề... Cảnh Mạc một lần nữa khẳng định người trước mắt có thân phận không đơn giản.
Lộc Tri Lan thu lại thuật trị liệu, hai tay nắm lấy hai chân trước của chú mèo, ôm nó lên trước mặt, nhìn trái nhìn phải thật kỹ, xem còn vết thương nào chưa được chữa lành không.
Cảnh Mạc rất phối hợp, móng vuốt không hề giơ lên, cứ như một con búp bê không có linh hồn, mặc người muốn làm gì thì làm.
Không có vết thương ngoài da, nhưng bên trong thì chắc là không ít.
Trong mắt Lộc Tri Lan thoáng qua một tia lo lắng – con mèo này đúng là mèo giả rồi, bị đối xử như vậy cũng không phản kháng, chẳng thích cử động, đặt ở đâu thì nằm yên ở đó.
Phải làm sao bây giờ đây?
Phi thuyền từ từ hạ xuống, đáp xuống mặt đất. Lộc Tri Lan bế mèo đi ra từ bên trong.
Anh Lý đã sớm đứng đợi ở cửa, trên mặt nở nụ cười hoàn hảo, trong lòng ôm theo một xấp tài liệu.
Căn nhà cũ kỹ được tân trang lại hoàn toàn, bên ngoài được phủ lớp sơn màu bạc sáng, khiêm tốn nhưng không mất đi vẻ thanh nhã, mơ hồ mang theo phong cách công nghệ tương lai, màu sắc hài hòa với những tòa cao ốc xung quanh, không hề lạc lõng.
Không gian bên trong cũng đã được phân chia rõ ràng: phòng khám, khu vực thiết bị, quầy phát thuốc kiêm thu ngân – mọi thứ đều đầy đủ. Các trang thiết bị cơ bản đã được Lộc Tri Lan đặt mua từ trước, trong quá trình thi công đã được sắp xếp ổn thỏa.
Vì đây là nơi khám bệnh cho thú cưng, nên không sử dụng kiểu tường trắng lạnh lẽo hay ánh đèn chói chang thường thấy ở bệnh viện, mà thay vào đó là tông màu sáng dịu, mang lại cảm giác ấm áp và thoải mái.
Phòng lớn nhất được cải tạo thành khu vui chơi giải trí, đầy đủ đồ chơi cho thú cưng như trụ leo cho mèo, bảng cào, ổ chó ổ mèo, đĩa bay, v.v...
Anh Lý đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu sơ đồ bố trí các phòng cho Lộc Tri Lan:
“Tầng hai theo đơn đặt hàng của ngài là khu sinh hoạt, nên chúng tôi có tiến hành một vài điều chỉnh nhỏ. Phiền ngài kiểm tra xem đã vừa ý chưa, nếu cần sửa đổi gì, xin cứ dặn dò.”
Lên đến tầng hai, phong cách ở đây càng đơn giản và sạch sẽ hơn, khá giống với ngôi nhà của cậu ở thế giới trước.
Vì toàn bộ ngân sách đều dành cho tầng một, nên Lộc Tri Lan không yêu cầu cao với khu ở, chỉ cần thiết kế giống căn nhà cũ là được.
“Trên đây là toàn bộ nội dung ủy thác trong đơn đặt hàng, ngài xem thử đã phù hợp với tiêu chuẩn chưa. Nếu không có vấn đề gì, xin ký tên xác nhận vào phiếu nghiệm thu.” Anh Lý mỉm cười nhã nhặn, đưa bút ký cho cậu.
Lộc Tri Lan không có gì để phàn nàn, ba bước là ký xong tên. Anh Lý cúi người chào, lịch sự cáo từ:
“Cảm ơn ngài đã tin tưởng công ty Trang Trí Nhanh, xin chúc ngài buôn may bán đắt, sinh hoạt vui vẻ.”
Tiễn anh Lý xong, Lộc Tri Lan vẫn chưa hết cảm khái – công ty trang trí này đúng là lợi hại, xứng danh đội ngũ chuyên nghiệp, dịch vụ vừa tận tâm vừa nhân văn. Ngay giây sau, quang não báo về một tin nhắn thông báo trừ tiền.
Nhìn dãy số dài dằng dặc, Lộc Tri Lan khẽ thu lại nụ cười nơi khóe môi, nghĩ đến món nợ khổng lồ trên đầu, lập tức tỉnh táo lại – đã tiêu nhiều tiền đến thế thì mấy dịch vụ kia là điều hiển nhiên, cậu xứng đáng nhận được.
Lộc Tri Lan trong đầu ra lệnh cho hệ thống bật một tràng pháo điện tử, xem như lấy vía may mắn.
Chú mèo nhỏ lại ngủ say. Lộc Tri Lan ôm nó lên phòng tầng hai, chu đáo chỉnh nhiệt độ phòng cho vừa phải, còn mình thì xuống tầng một, bắt đầu chuẩn bị khai trương cửa hàng chăm sóc thú cưng.
Ai cũng biết, mèo con thì không cần đi làm, nhưng người thì không được như vậy.
Trước tiên phải quảng bá tiệm, tạo được danh tiếng thì mới có nguồn khách ổn định.
Nghĩ vậy, Lộc Tri Lan lấy quang não ra, tự tạo một tài khoản lướt web . Thế giới này mọi thông tin đều tập trung trên Tinh Võng – mạng tinh cầu, mà Tinh Võng lại được chia thành nhiều khu vực: giải trí, đời sống, phát sóng trực tiếp… không thiếu thứ gì.
Tìm đến khu vực “Khu phố cổ số 07” trên Tinh Võng, Lộc Tri Lan suy nghĩ một lúc để nghĩ ra một câu slogan quảng cáo vừa thú vị lại vừa làm nổi bật shop thú cưng của mình. Cậu cân nhắc khá lâu mới hài lòng với câu chữ, sau đó liền nhấn gửi.
Kết quả, hệ thống Tinh Võng thông báo: Điểm tích lũy quá thấp, tạm thời không thể đăng bài.
Lộc Tri Lan: ……Tâm chết lặng.