Ngồi phía trước Hứa Diên hoàn toàn không hay biết – nửa đoạn đường sau đó, gương mặt của tôi gần như đều trong trạng thái đỏ lòm.

Tốt nghiệp đại học xong, tôi từng nghĩ thanh xuân của mình cũng kết thúc theo những năm tháng học trò rồi, nhưng không ngờ khi gặp một chàng trai khiến lòng mình rung động thì trái tim tôi vẫn sẽ loạn nhịp, mặt vẫn sẽ ửng hồng và cơ thể cũng vẫn sẽ luống cuống như xưa.

Giờ nghĩ lại, mối tình đầu kéo dài gần một năm đó của tôi…thật sự có chút nực cười.

Là anh ta chủ động tiếp cận tôi trước, cả hai là bạn cùng lớp suốt ba năm nhưng đến tận kỳ thực tập năm cuối đại học thì anh ta mới bắt đầu theo đuổi tôi một cách ráo riết, còn nhờ cả đám bạn cũ để tác thành cho hai chúng tôi.

Anh ta biết rõ tôi không có tình cảm với mình, nhưng vẫn thề thốt khẳng định “không sao cả, chỉ cần cho anh ta thời gian, nhất định tôi sẽ thích anh ta thôi”.

Cuối cùng tôi cũng bị rung động và đồng ý thử hẹn hò.

Bên nhau gần một năm, nói thật tôi chưa từng thật sự có cảm giác rung động, nhưng tôi vẫn nghiêm túc làm tròn bổn phận của một cô bạn gái.

Đi ăn luôn chia đôi tiền, nếu anh ta tặng quà thì tôi luôn đáp lễ bằng thứ có giá trị tương đương, anh ta ốm thì tôi vội vã quay về quê, thức trắng đêm cùng anh ta đi tiêm. Tóm lại, trong suốt thời gian yêu nhau, tôi tự thấy mình chưa từng có lỗi với anh ta.

Thế mà kết cục lại là một màn bắt gian tại trận đầy nhục nhã.

Điều duy nhất khiến tôi thấy may mắn, đó là giữa chúng tôi vẫn giữ được sự trong sáng. Một tuần sau khi xác nhận mối quan hệ tình cảm, anh ta liền đến thành phố tôi học còn thuê khách sạn gần trường của tôi – dù không nói thẳng, nhưng ý đồ của anh ta quá rõ ràng rồi.

Tôi có thể khù khờ trong chuyện tình cảm nhưng đâu phải ngu, tôi lảng tránh, từ chối thẳng thừng suy nghĩ dơ bẩn ấy của anh ta.

- Nam Nam?

Đang mải miên man trong hồi ức, giọng nói của Hứa Diên bất chợt kéo tôi về thực tại.

Tôi ngẩn ra một lúc rồi mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh đã quay lại nhìn mình rồi:

- Tới nơi rồi bé con.

Khi tôi quay sang nhìn thì đúng thật, đã đến nhà rồi.

Hoa viên Cẩm Giang.

Tôi mím môi, rồi vội vàng xuống xa nhưng khi rút tay khỏi vòng eo của anh lại không kìm được mà lén xoa nhẹ một cái vào phần cơ bụng rắn chắc ấy.

Bầu không khí chợt trở nên lúng túng ngượng ngùng theo.

Hứa Diên cúi xuống nhìn tôi, khéo miệng cong lên còn tôi thì cười gượng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà khen:

- Cơ bụng anh…săn chắc thật đấy.

Anh đáp lại một cách điềm nhiên, nhưng trong mắt lại thấp thoáng ý cười.

- Cảm ơn vì lời khen này nhé.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt nhưng rồi lại không kiềm chế được hỏi một câu:

- Anh hay cười lắm hả?

Mấy anh chàng hay cười…dường như hiếm thấy thật.

Lúc này Hứa Diên hơi sững người, rồi lắc đầu:

- Không đâu.

- Nhưng mà…

Anh kéo dài giọng, dừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp:

- Cũng phải xem là đang ở cạnh ai nữa.

Câu nói ấy…thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều. Tôi mím môi, bên cạnh con đường đông đúc người xe qua lại mà tôi lại nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập “thình thịch…thình thịch…” ( truyện trên app T•Y•T )

Không dám ở cạnh anh thêm giây nào nào nữa, tôi vội vã vẫy tay chào rồi lí nhí nói tạm biệt và nhanh chóng chạy thẳng vào khu nhà.

Lần đầu tiên trong đời, tôi mới hiểu được thì ra những cảm giác như thở dốc, đầu óc trống rỗng khi đối diện với người khác giới, không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay phim ngôn tình.

Tôi lóc cóc đi giày cao gót chạy một mạch về tới dưới tòa nhà đang sống, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi sờ lên mặt thì vẫn còn thấy nó nóng bừng. 

Đêm hôm đó, tôi ngủ một giấc vô cùng ngon và ngọt ngào.

Sáng sớm khi tỉnh dậy, rửa mặt xong tôi lại bắt đầu chuỗi hành trình tìm việc của  mình.

Mới tốt nghiệp về chưa đầy một tháng, công việc còn chưa ổn định thì ba tôi – người đàn ông cổ hủ ấy đã muốn nhờ vả người quen tìm cho tôi một chỗ ngon lành cảnh đào để làm, nhưng đã bị tôi thẳng thừng từ chối.

Có lẽ do từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ ba nên tôi luôn thấy khó chấp nhận những chuyện như “đi cửa sau”.

Ở nhà nghỉ ngơi được nửa tháng, gần đây tôi bắt đầu bận rộn đi xin việc, rải CV đi khắp nơi.

Lúc đang ăn trưa, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi từ cô bạn học cũ Tô San.

- Babe ơi, tối nay tụi mình họp lớp đó cậu có muốn đi không?

Tôi theo phản xạ muốn từ chối ngay, lý do rất đơn giản – tôi không muốn nhìn thấy thằng tệ bạc đã cắm cho mình không biết bao nhiêu cái sừng.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Tô San đã vội nói:

- Yên tâm đi, Khương Nhất không đến đâu.

Khương nhất chính là thằng bạn trai cũng đã cắm cho tôi cái sừng to tổ bố đấy.

Nghe Tô San nói vậy, tôi cũng bớt do dự rồi nghe cô ấy rủ rê một hồi thì tôi cũng gật đầu đồng ý.

- Được rồi, cậu gửi địa chỉ và thời gian qua wechat cho mình nhé.

- Ôke, không gặp không về nha bạn iu~

Cúp máy, tôi tiếp tục bận rộn với chuyện tìm việc.

Thông tin về buổi họp lớp cũng nhanh chóng được gửi đến mà đúng là trùng hợp thật – địa điểm ăn uống lần này ngay cạnh đồn cảnh sát nơi Hứa Diên làm việc.

Tôi thầm nghĩ:

“Họp lớp xong, sẽ giả vờ say rồi tìm Hứa Diên gặp mặt một chút cũng quá là ổn nhỉ.”

Hôm qua lúc ăn cơm cùng nhóm anh em của anh, tôi có hóng được “tối nào tan làm xong Hứa Diên cũng đến phòng gym gần đó để tập luyện”.

Khéo sao, phòng gym ấy và nhà hàng nơi tôi họp lớp lại nằm trong cùng một trung tâm thương mại.

Nếu đã quyết tâm “tình cờ gặp gỡ” rồi, tôi bèn thay đồ thật sớm và trang điểm kỹ càng một chút.

Tôi không muốn làm tiểu yêu tinh như hôm qua nữa, mà phong cách hôm nay chính là “nữ thần thanh xuân” với váy trắng, tóc đen suôn mượt cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng có chủ đích.

Tôi đoán với kiểu người như Hứa Diên – ngoài mặt thì nghiêm túc nhưng lại rất dễ đỏ tai khi ngượng thì chắc chắn sẽ thích mẫu con gái kiểu này.

Thế nhưng khi vừa đén nhà hàng, tôi liền nhận ra có điều rất không ổn, hôm nay tôi chẳng còn tâm trí nào để đi “tình cờ gặp mặt” nữa bởi vì Khương Nhất cũng đến.

Không những vậy, anh ta còn dắt theo cả bạn gái mới, vì tắc đường nên tôi đến hơi trễ, khi vừa bước vào phòng tiệc tôi liền nhìn thấy ngay Khương Nhất ngồi đối diện cửa ra vào,  bên cạnh anh ta là một cô gái trông vô cùng quen mắt.

Đây không phải là đang sỉ nhục tôi à? Dù gì cũng nên đổi một người khác đi chứ! Khi tôi bắt quả tang hai người đó đang lên giường với nhau, lúc đó nhục nhã đến mức nào chính bọn họ mới là người rõ nhất.

Tôi thật sự không hiểu hai kẻ đó đang nghĩ cái gì, mới có thể vác cái mặt dày đến mức cùng nhau xuất hiện ở đây.

Phòng tiệc vốn ồn ào, nhưng ngay khi tôi bước vào bầu không khí chợt như hóa đá, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba người chúng tôi.

Lúc này tôi đứng ở cửa, tiến cũng khó mà lùi cũng chẳng xong.

Do dự vài giây, tôi chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, rồi mỉm cười bước vào như không có chuyện gì xảy ra. 

- Xin lỗi mọi người nhé, kẹt xe nên mình đến trễ.

Nói rồi tôi đi thẳng đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tô San.

Nhưng sắc mặt cô ấy lại không tốt chút nào. Không chỉ có cô ấy mà tôi cũng lờ mờ nhận ra ánh mắt của những người khác nhìn mình cũng có gì đó khác lạ.

Tôi khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn quần áo của mình, chẳng có gì bất thường nên đành bỏ qua.

Cho đến khi uống được vài lượt rượu rồi, cô bạn gái mới của Khương Nhất đi vệ sinh còn gọi anh ta đi cùng.

Ngay lúc đó, Triệu Khang người ngồi chếch bên kia tôi đã có chút ngà ngà say, anh ta bỗng lớn tiếng lè nhè nói với tôi:

- Lý Nam Nam, theo tôi thấy á thì cậu cũng nên kính Khương Nhất một ly đi chứ…

Tôi sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm.

- Tôi đi chúc rượu à? Sao tôi phải đi chúc rượu anh ta?

Cả phòng tiệc lập tức im bặt, mọi người đều chống cằm chờ hóng drama.

Tô San cố phá vỡ bầu không khí, đập tay xuống bàn một cái “bụp, rồi cười xòa:

- Triệu Khang, cậu say rồi à? Thôi nào, mọi người cùng cụng ly một cái đi.

Một vài người khác cũng phụ họa theo, định kéo chủ đề sang hướng khác. 

Thế nhưng, Triệu Khang lại không chịu buông tha:

- Lý Nam Nam, cậu nói xem lúc trước Khương Nhất theo đuổi cậu vất vả cỡ nào…ợ..cậu không thích thì chia tay cho đàng hoàng đi, sao còn…cắm cho..người ta cái sừng chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play