Có lẽ do đã say nên dưới ánh đèn đường, dù xung quanh ồn ào huyên náo tôi vẫn có thể nghe ẽo tiếng tim mình đang đập khá nhanh – thình thịch…thình thịch….
Tôi nuốt từng ngụm nước bọt, tim thì không ngừng đập loạn lên, cảnh tượng này….sao mà giống phim ngôn tình thế không biết? Uống say rồi gặp được định mệnh của đời mình, cuối cùng cũng đến lượt tôi được yêu đương ngọt ngào rồi chăng…
Cố nén lại cảm giác rung động trong lòng, rồi giả vờ thẹn thùng “dạ” một tiếng, sau đó không chút khách sao mà lao luôn về phía lưng anh.
Và rồi tôi….ngã úp mặt xuống đất.
- ….
Phía trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ, nhưng anh nhanh chóng kìm nén, sau đó cổ tay tôi cảm thấy ấm áp – có người đã nhẹ nhàng kéo tôi dậy.
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười:
- Lần sau đừng ra ngoài uống rượu một mình nữa, nhất là vào buổi tối…nguy hiểm lắm đấy!
Bên cạnh, đám bạn của anh không nể nang gì mà bật cười chế nhạo:
- Thôi đi ông ơi, nguy hiểm nhất chính là ông đấy, biết không?
Anh trừng mắt lườm bọn họ một cái, rồi lại quay về trước mặt tôi, khom lưng xuống lần nữa và vỗ vai ra hiệu:
- Lên đi.
Mượn cớ có rượu hậu thuẫn, tôi bạo dạn hắn, lập tức nhào lên lưng anh.
Vừa cõng tôi, anh khẽ “hửm” một tiếng, rồi chậm rãi bước đi.
- Cô nhóc nhìn thì gầy nhỏ thế mà …cũng nặng thật đấy.
Tôi nghe thấy mà xấu hổ muốn độn thổ, nhưng vẫn cố giữ thể diện, mượn men rượu đáp lại một câu lấp lửng:
- Có khi là do dáng người đẹp quá đó!
- Phụt ….
Anh thì không nói gì thêm, nhưng đám bạn đi phía sau thì cười như được mùa.
Tôi cũng mặc kệ bọn họ, chỉ chăm chú nằm trên lưng anh, dốc hết sức lực còn sót lại để chỉ đường.
Rẽ trái, rẽ phải rồi lại rẽ phải nữa….
Mười mấy phút sau, mấy người chúng tôi đứng trước một con hẻm cụt nhìn nhau …câm nín.
Tôi nhìn con hẻm tối om trước mặt, gượng cười một cái rồi lè nhè nói:
- Nhầm rồi…chắc là rẽ trái mới đúng…
Anh chàng kia day trán, thở dài rồi cõng tôi quay ngược trở ra.
- Em nói tên khu chung cư nhà em luôn đi, để anh tự tìm.
Tôi cau mày suy nghĩ nhưng mà khổ nỗi tôi có một đặc điểm không biết có phải nổi bật không, mỗi lần tôi uống say thì IQ sẽ tụt không phanh, trí nhớ gần như bằng con số 0.
Sau một hồi cố gắng vắt óc, tôi mím môi nói nhỏ:
- Em …không nhớ rõ…
Vậy là anh thở dài rõ lâu, vẫn giữ giọng nói nhẫn nại:
- Anh cũng khá rành khu này, em cố nhớ ra vài chữ thôi, hai chữ cũng được để anh tự tìm.
Tôi bèn nằm bò trên vai anh, cố gắng hồi tưởng…và thật sự nhớ được hai chữ:
- Hoa viên…
- … ( app TYT - tytnovel )
Anh hình như cũng thật sự cạn lời rồi, còn mấy người bạn đi cùng thì đã ôm bụng cười sắp rớt cái hàm.
Sau đó anh lại day day trán:
- Bé con, ở đây có Cẩm Giang Hoa Viên, Khánh Hoa Hoa Viên, rồi còn có một khu la Hi Địa Hoa Viên nữa…em ở khu nào?
Đầu tôi choáng váng, nghe mấy cái tên hoa viên gì đó mà như bị đánh xoáy vào đầu, vừa hé miệng định nói thì… “ọe” – tôi không chịu nổi nữa liền phun hết lên lưng anh.
Thời gian như ngừng trôi, tôi mơ màng dựa trên vai anh chỉ nghe thấy tiếng anh hét lên thất thanh.
Sau khi nôn xong, người tôi thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng đầu vẫn quay quay chẳng còn chút tỉnh táo nào, tôi nghiêng đầu sang một bên, dựa lên vai anh mà đánh một giấc luôn.
Khi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện mình đang ở trong đồn cảnh sát.
Đầu đau như búa bổ vì cơn say chưa tan.
Tôi ngồi bật dậy, xoa trán đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi ngớ người khi phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa trong văn phòng của ba mình.
Ba tôi là cảnh sát, chức phó cục trưởng, có hẳn văn phòng riêng trong đồn.
Lúc này ông ấy đang ngồi sau bàn làm việc, trò chuyện cùng một người đàn ông tóc ngắn và quay lưng về phía tôi nên tôi không thấy rõ mặt anh ấy.
Tôi rụt rè gọi một tiếng:
- Ba ơi….
Cảm giác tội lỗi trào dâng, tôi thật sự không nhớ nổi mình đã làm sao mà trôi dạt đến tận đây. Say xỉn, qua đêm bên ngoài, lại còn nôn vào người của người ta…lần này chắc tôi đăng xuất khỏi server trái đất rồi.
Quả nhiên vừa nghe thấy giọng tôi, ba quay đầu lại – nụ cười trên mặt ông ấy lập tức biến mất không còn dấu vết.
Sắc mặt lạnh tanh, ông ấy nghiêm giọng quát lớn:
- Con ra cái thể thống gì vậy? Hôm qua mà không nhờ có Hứa Diên, không biết con đã ngủ bờ ngủ bụi ở góc đường nào rồi đấy!
Hứa Diên sao?
Tôi sừng người mất hai giât, gãi đầu:
- Hứa Diên là ai thế hả ba?
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc cảnh phục đang ngồi đối diện ba tôi từ từ quay đầu lại.
Lông mày thanh tú, ánh mắt sáng ngời, khóe môi còn hơi con lên thanh một nụ cười…nhìn kỹ thì trông cực kỳ quen mắt.
Tôi chớp mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra:
- Anh là cái anh…giả làm ba em hôm qua mà!
- ….
Hình như Hứa Diên bị tôi dọa cho cạn lời rồi, anh im lắng một lúc rồi mới phản bác lại:
- Là em tự gọi nhầm rồi gọi anh là ba trước đấy.
Nói xong, anh xong quay sang nhìn ba tôi và bổ sung một câu chắc nịch:
- Phó cục, em thề là em không hề nhận vơ đâu ạ!
Ba tôi gật đầu, nhưng vẻ mặt bỗng trở nên hơi là lạ…
Không ổn rồi.
Tôi bước xuống khỏi ghế sofa nhìn kỹ lại thì lại càng thấy ánh mắt của ba có gì đó gian gian – và quả nhiên….khi tôi vừa bước tới gần, ba liền chỉnh lại sắc mặt rồi nghiêm túc nói:
- Ba có chút việc cần ra ngoài một chút, hai đứa con cứ nói chuyện đi nhé.
Nói rồi ông ấy đứng dậy, lúc đi ngang qua còn vỗ vào vai tôi:
- Nhớ cảm ơn người ta cho tử tế đấy, hôm qua con nôn đầy người Tiểu Hứa mà cậu ấy còn phải cõng con về tận đồn đấy.
Dứt lời, ông ấy đi thẳng ra cửa mà không hề ngoảnh lại.
- Rầm ….
Cửa văn phòng đóng sầm lại, chỉ còn tôi và Hứa Diên đứng trong không gian im ắng đến đáng sợ.
Bầu không khí có hơi ngượng ngùng.
Ông bố già này của tôi, đúng là có ý đồ ghép đôi lộ liễu đến mức chỉ thiếu nước cột dây kéo hai người chúng tôi lại với nhau thôi.
Ê khoan đã…Hứa Diên này?
Tôi đột nhiên thấy cái tên này vô cùng quen, hình như dạo gần đây ba cứ lẩm nhẩm mãi bên tai tôi cái tên đó.
Không phải là một lần đâu, mà là rất rất nhiều lần thì có. Ba luôn miệng nhắc đến một chàng trai “con nhà gia giáo, lý lịch chuẩn chỉnh” nào đó và muốn tôi “thử quen biết” xem sao mà.
Đúng là ba tôi không hề ưng tên bạn trai cũ của tôi, ông ấy còn mong tôi chia tay từ lâu rồi ấy.
Ba còn bảo gã bạn trai đó của tôi không phải là loại tử tế gì và đúng là con mắt cảnh sát sáng như đèn pha cao áp của ba – chuẩn không cần chỉnh luôn.
Tôi còn đang miên man nghĩ linh tinh thì vô thức ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Hứa Diên đang nhìn mình.
Tim tôi bỗng thắt lại một nhịp, rồi gượng cười hỏi:
- Chuyện tối qua…em…
Anh dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn tôi:
- Tối qua em nôn cả lên người anh, rồi lăn ra ngủ vì không biết nhà em ở đâu nên anh chẳng còn cách nào đành cõng em về đồn.
- Chỉ là…không ngờ em lại là con gái của chú Lý.
Nói xong anh cười nhàn nhạt, trông rất tự nhiên mà không hề có vẻ gì muốn là “ghim thù” hay trách móc.
Tôi thầm thở phào một hơi, đang định cảm ơn thì nghe thấy anh hỏi tiếp:
- Lạ nhỉ, sao trước giờ anh chưa từng gặp em vậy?
- Em học đại học ở tỉnh khác, năm nay mới tốt nghiệp nên về đây chắc anh chưa gặp em cũng đúng thôi.
Anh gật đầu, vẻ mặt như hiểu ra mọi thứ:
- Bảo sao hôm qua em gọi nhầm, số điện thoại của anh với chú Lý chỉ lệch đúng một số thôi, của chú là 3806 còn của anh là 3809 cả hai số này đều do cơ quan cấp cho.
Tôi cũng gật đầu theo, kiểu “ồ thì ra là thế”.
- Vậy à…hôm qua thật sự ngại quá.
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ dịch chân về phía cửa miệng vẫn lịch sự giữ phép:
- Để em mời anh ăn bữa cơm bù nhé, coi như xin lỗi chuyện tối qua được không?
Thật ra trong lòng tôi chỉ muốn thoát ngay khỏi cái bầu không khí ngượng chín mặt này càng nhanh càng tốt thôi, tiền nợ thì để ba tôi trả là xong rồi, dù sao cũng là tiền “bồi thường tổn thất tinh thần”.
Ai ngờ…vừa đi được hai bước, cổ áo tôi bỗng bị túm lại từ phía sau, giọng anh vang lên có chút trêu ghẹo:
- Bé con ơi, tiền thì chưa trả mà áo khoác cũng chưa giặt….em tính chạy đi đâu vậy?