Tiểu Dữu Tử nhìn Lê Sâm chạy thục mạng, khẽ cười hì hì.
Thật ra cậu đã phát hiện bạn hàng xóm của mình hay ghen từ lâu rồi, hồi tiểu học chỉ cần cậu chơi với các bạn khác, không lâu sau sẽ ngửi thấy có một mùi chanh chua lè đến gần.
Nhìn bạn hàng xóm nhà mình mặt mày khó chịu, nhưng lại đứng bên cạnh không dám tiến lên nói chuyện, lòng Tiểu Dữu Tử cũng chua xót.
Thôi vậy, không cần bạn mới nữa.
Khi Tiểu Dữu Tử bỏ lại đám bạn, xoay người nắm tay bạn hàng xóm đi chơi, trong lòng nghĩ, cậu đâu phải là một quả bưởi tệ bạc có mới nới cũ đâu.
Cho đến tận cấp hai, bên cạnh Tiểu Dữu Tử gần như vẫn chỉ có một mình bạn hàng xóm.
Nhưng vì vẻ ngoài cậu quá đẹp, đôi mắt xanh nhạt màu biển cả tựa như viên kim cương xanh đặc biệt thu hút người khác, lại thêm đặc điểm ngoại hình của người Châu Á, đường nét không quá góc cạnh, thậm chí còn có hai má phúng phính, trắng trẻo mềm mại như búp bê sứ, nên dù cậu không chủ động tiếp xúc với người khác, vẫn nhận được không ít thư tình từ các alpha và beta trong trường.
Nhưng mỗi lần nhận được thư tình, cậu còn chưa kịp xem thì đã bị Lê Sâm xụ mặt giật lấy.
- Nhiệm vụ của em bây giờ là học hành cho giỏi.
Lần nào cũng nói câu này, hơn nữa Tiểu Dữu Tử nhận ra mỗi lần đến lúc này, không hiểu sao bên cạnh luôn tràn ra một mùi chanh khác thường.
Càng chua hơn, càng đắng hơn...
Chậc chậc chậc, chanh tinh!
-
Tiểu Dữu Tử thu dọn cặp sách, vui vẻ ra khỏi nhà.
Quả nhiên có một bóng lưng đẹp trai ngời ngời đang đứng trước cổng trường.
- Lê Sâm!
Tiểu Dữu Tử nhảy nhót chạy tới, kéo cánh tay cậu ấy: - Tối nay tụi mình ăn gì?
- Không biết lớn nhỏ, gọi anh.
Lê Sâm búng nhẹ trán cậu.
Cậu ấy búng chẳng đau chút nào, Tiểu Dữu Tử cười hì hì nói: - Anh, anh trai tốt, anh Lê Sâm, dẫn em đi ăn hamburger được không, nghe nói gần đây có món mới, thằng mập Baron kia đã ăn mười mấy lần rồi đó!
Mấy tiếng “anh” này khiến tâm trạng Lê Sâm thật sự rất tốt, khẽ nhếch khóe miệng nói một tiếng: - Đi thôi. ( truyện trên app T•Y•T )
Tiểu Dữu Tử được đồng ý, một hơi ăn hết hai cái hamburger cộng thêm coca lạnh và khoai tây chiên.
Cuối cùng cái bụng nhỏ vốn dẹp lép giờ đã phình lên như một quả bóng nhỏ.
Phải biết rằng tuy cậu là người nước Y, nhưng số lần ăn thức ăn nhanh lại vô cùng ít ỏi, không phải vì ba không cho ăn, mà là vì cậu tự tìm cho mình một anh hàng xóm thích quản lý cậu.
Không được ăn đồ chiên rán.
Không được ăn bánh ngọt.
Không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ cay nóng...
Tóm lại là không được ăn cái này, không được ăn cái kia, Tiểu Dữu Tử thở phì phò, có lần còn muốn nghỉ chơi bạn hàng xóm.
- Mấy món đó không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều sẽ bị bệnh.
Bạn hàng xóm không hề nhận ra tình cảnh nguy hiểm của mình, vẫn rất đáng ghét mà nghiêm túc đếm ngón tay nói lý lẽ với cậu: - Sẽ béo phì, nổi đầy mụn trên mặt, có thể sẽ bị gan nhiễm mỡ, bệnh tiểu đường, thậm chí còn có thể dẫn đến hói đầu... Em có muốn trở thành một quả bưởi bị hói không?
- Hừ! Vậy thì em cũng chẳng còn niềm vui nào nữa!
Tiểu Dữu Tử lớn tiếng trả treo.
Bạn hàng xóm nhìn cậu, mím môi im lặng một lát rồi dò hỏi: - Vậy... sau này anh nấu cho em ăn được không? Vậy thì em có vui hơn chút nào không?
- Thật không? Tiểu Dữu Tử nhướng mày.
- Ừm!
Năm 8 tuổi, thậm chí trong đầu Lê Sâm đã lên kế hoạch học nấu ăn, còn quan trọng hơn cả học tiếng Anh.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Dữu Tử nghiêng đi, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ xem ăn bánh ngọt vui hơn hay ăn cơm do bạn hàng xóm có vẻ không đáng tin này nấu vui hơn?
Hầy, khó quá đi!
Cậu bĩu môi lén nhìn bạn hàng xóm.
Đẹp trai quá.
Cuối cùng Tiểu Dữu Tử thành công bị sắc đẹp mê hoặc, đồng ý với yêu cầu của bạn hàng xóm.
…
Nhưng một tuần sau, Tiểu Dữu Tử hăm hở đến nhà hàng xóm nếm thử bữa cơm đầu tiên do bạn hàng xóm nấu cho mình, cậu hơi hối hận rồi.
Câu thành ngữ kia nói thế nào nhỉ.
Sắc đẹp làm mờ mắt!!!