Nhưng đến giờ Lê Sâm đã 17 tuổi, tay nghề nấu nướng vô cùng điêu luyện, mỗi ngày không cần ai gọi cậu, Tiểu Dữu Tử tự ngửi thấy mùi cơm thơm nức từ nhà bên cạnh là sẽ lon ton chạy sang.
Ăn cơm một người nấu gần 10 năm trời, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng là chuyện bình thường thôi, Tiểu Dữu Tử chép miệng nghĩ, hơn nữa cậu phát hiện hình như gần đây Lê Sâm quản lý cậu lỏng lẻo hơn rồi.
Cơ hội tốt thế này không tranh thủ thì còn đợi đến bao giờ.
Các ái phi bánh ngọt, kem, pizza,... bị thất sủng bấy lâu nay nhân cơ hội này nhanh chóng thay phiên sủng ái một phen.
Trong lòng Tiểu Dữu Tử vui muốn bay lên.
—
- Ăn no rồi thì về thôi.
Lê Sâm thấy trời không còn sớm nữa, không hiểu sao trong lòng hơi bất an.
Tiểu Dữu Tử: - Có cần mua mang về cho chú không?
- Không cần, ba ăn không quen, anh về nhà nấu vậy.
Trên đường về, Tiểu Dữu Tử lại thử đòi ăn kem, quả nhiên Lê Sâm không nói gì mà đi mua cho cậu.
Ban đầu cậu còn rất vui, hớn hở liếm kem, nhưng không lâu sau cậu phát hiện Lê Sâm hơi là lạ.
Suốt đường đi xem điện thoại rất nhiều lần, lần nào cũng khẽ nhíu mày.
Lê Sâm như đang đợi tin nhắn của ai đó.
Tiểu Dữu Tử nghĩ, là ai vậy nhỉ?
Chẳng lẽ cậu ấy còn có Tiểu Dữu Tử nào khác ngoài mình ư?!
Cái tên chanh tinh này xấu thật! Thư tình thì không cho mình xem, còn cậu ấy thì lại đi dụ dỗ nhỏ yêu tinh khác!!
Hừ!
... Bọn họ đã phát triển đến mức nào rồi?
Chẳng lẽ cũng nấu cơm cho nhỏ yêu tinh kia ăn rồi sao?
Cái tên Lê Sâm kia hễ nấu được món ngon nào mới là y như rằng lại tìm mình khoe khoang, vậy chắc chắn cũng đã cho nhỏ yêu tinh kia ăn rồi.
Tiểu Dữu Tử suy nghĩ linh tinh, không biết từ lúc nào kem đã chảy đầy tay cậu.
Nhìn bàn tay dinh dính của mình, vô thức muốn tìm Lê Sâm lấy khăn giấy, nhưng vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra, đã không thấy bóng dáng Lê Sâm đâu nữa rồi.
Tiểu Dữu Tử lập tức càng tủi thân hơn.
-
Không phải Lê Sâm đang đợi tin nhắn của nhỏ yêu tinh nào, mà là của ba cậu ấy.
Gần đây cậu ấy cảm thấy ba mình là lạ, thường xuyên không liên lạc được suốt cả ngày, về đến nhà không tự nhốt mình trong phòng viết gì đó thì cũng về nhà muộn hơn cả cậu ấy, hỏi ba đi đâu, cũng cố ý lảng sang chuyện khác.
Lê Sâm luôn không yên tâm về ba mình. ( app truyện TᎽT )
Từ khi chuyển đến đây năm 7 tuổi, cậu ấy có thể cảm nhận được ba rất suy sút, cười với cậu ấy cũng chỉ là cười một cách miễn cưỡng, ban đầu cậu ấy còn nghĩ chắc vì đột ngột rời xa nơi mình sống quen rồi nên nhất thời không thích ứng được, nhưng về sau thấy ba ngày càng gầy đi, hốc mắt luôn đỏ hoe, Lê Sâm mới biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lúc nhỏ Lê Sâm sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, học giỏi, quán xuyến hết việc nhà, không để ba phải lo lắng chút nào, nhưng đối diện với những điều đó, ba cậu ấy lại chỉ khẽ cười khổ.
Cậu ấy không hiểu ý ba là gì.
Nhưng không quan trọng, là một alpha, chăm sóc tốt cho ba omega của mình là được rồi.
Nhưng bây giờ Lê Sâm 17 tuổi lại cảm thấy, cậu ấy vẫn chưa chăm sóc tốt cho ba mình.
Trái lại, hình như còn tệ hơn.
-
- Ba!
Lê Sâm lo lắng đẩy mạnh cửa, gọi vọng vào nhà.
Không ai trả lời.
Bây giờ đã 8 giờ tối, đèn trong nhà vẫn tắt ngóm.
Trái tim Lê Sâm lập tức càng hoảng loạn, không gõ cửa mà xông thẳng vào phòng ba mình.
Vẫn tối đen, không có ai.
Không hiểu vì sao, cậu ấy bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, bật đèn lên, ma xui quỷ khiến đi đến bàn làm việc.
Mở ngăn kéo kia ra.
-
Tối hôm đó Tiểu Dữu Tử về nhà một mình.
Que kem chảy nước bị cậu vứt đi, tay vẫn còn dinh dính, lẻ loi về tới nhà còn bị ba alpha vô tình trêu chọc:
- Sao thế, hôm nay thằng nhóc thúi nhà bên không đưa con về à?
Tiểu Dữu Tử cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe, không trả lời.
Ba omega nhạy bén, chỉ liếc mắt đã nhận ra con trai có gì đó không đúng, trừng alpha nhà mình rồi đi qua hỏi Tiểu Dữu Tử đã xảy ra chuyện gì.
Nước mắt Tiểu Dữu Tử lập tức không kìm được nữa, vùi mặt vào lòng ba khóc nức nở.
- Con không bao giờ thèm để ý đến cái tên chanh tinh nhà bên nữa!