Sau này Tiểu Dữu Tử mới biết, bạn hàng xóm đẹp trai của cậu không có ba alpha.
Nói đúng ra là họ bị ba alpha bỏ rơi, vì vậy mới từ một đất nước xa xôi chuyển đến đây.
Tiểu Dữu Tử đau lòng vô cùng.
- Anh Lê Sâm, anh đừng buồn, tuy anh không có ba alpha rất đáng thương, nhưng bây giờ anh có em mà, em sẽ không bỏ rơi anh đâu.
Cậu nói một cách nghiêm túc với đôi mắt to tròn xanh biếc ngấn nước.
Lê Sâm cười nhẹ, xoa đầu cậu nói: - Ừm.
Về gia đình cậu ấy, thật ra còn rất nhiều điều chưa nói ra, nhưng những điều đó không quan trọng, cậu ấy là một alpha, có thể chăm sóc tốt cho ba omega của mình, để ba cũng có một cuộc sống tốt đẹp.
Khi ấy Lê Sâm mới 7 tuổi, đã có suy nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ đã thay đổi đôi chút... Cậu ấy nghĩ, chăm sóc thêm Tiểu Dữu Tử cũng không sao.
- Anh Lê Sâm, em nói cho anh một bí mật.
Tiểu Dữu Tử cười rất vui vẻ, hai lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt bầu bĩnh.
Lê Sâm hỏi: - Gì vậy?
Tiểu Dữu Tử ghé sát vào tai cậu ấy, khẽ nói: - Anh là người Hoa đẹp trai nhất mà em từng gặp ngoài ba em ra.
Lê Sâm mỉm cười: - Vậy em đã gặp tổng cộng bao nhiêu người Hoa?
- Ưm...
Tiểu Dữu Tử bĩu môi, nghiêm túc đếm từng người bằng ngón tay: - Ba, ông ngoại, bà ngoại... còn có anh Lê Sâm... tổng cộng bốn người! ( truyện trên app t.y.t )
-
Bên nhau lâu ngày dài tháng, Tiểu Dữu Tử phát hiện bạn hàng xóm của cậu là một trái chanh thành tinh*, thỉnh thoảng lại tỏa mùi chua khắp người.
(*Người hay ghen)
Ví dụ như... bây giờ.
- An Du! Đưa thứ em đang cầm cho anh!
Lê Sâm nhíu mày, giọng điệu cứng rắn.
Tiểu Dữu Tử vội vàng giấu thứ gì đó ra sau lưng, bĩu môi nhõng nhẽo với cậu ấy: - Úi, cho em xem một chút thôi, xem xong em đưa anh liền được không?
Vừa nói còn không quên chớp mắt như phóng điện.
- Không được!
Bây giờ Lê Sâm đã học cấp hai, cao hơn An Du gần một cái đầu, dễ dàng giật lấy lá thư trong tay cậu: - Nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ là học hành, đừng xem mấy thứ lung tung này.
Tiểu Dữu Tử không phục, tức giận, cố ý trả treo bằng tiếng Anh, như thể đó là một sự kháng nghị im lặng: - Bây giờ em đã mười sáu tuổi rồi, đang ở cái tuổi mới biết yêu, gần một nửa bạn trong lớp đã từng hẹn hò, tại sao ngay cả xem thư tình người khác đưa cho em cũng không được?
Lê Sâm hừ lạnh một tiếng, cũng lưu loát đáp lại cậu bằng tiếng Anh: - Ann lớp bên cạnh cũng mới mười sáu tuổi, chính vì yêu sớm, không biết hậu quả mà bị một tên cặn bã đánh dấu suốt đời, mang thai ngoài ý muốn, cách đây không lâu còn phải phá thai, xóa đánh dấu, thiếu điều mất nửa cái mạng, đó là kết quả em muốn à?
Tiểu Dữu Tử: "..."
- An Du, tốt nhất em nên ngoan ngoãn.
Lê Sâm cúi người đến gần, cố ý dọa cậu, cậu ấy biết An Du rất sợ trò này, chắc chắn không lâu nữa sẽ sợ hãi chui vào lòng mình.
Tuy Tiểu Dữu Tử đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, chuyện “sói đến” cậu cũng đã nghe rồi.
Chuyện của Ann đáng sợ thật, nhưng cũng không dọa được cậu, dù sao đó chỉ là trường hợp cá biệt, cậu đâu phải loại omega tùy tiện làm chuyện bậy bạ với người khác.
Tiểu Dữu Tử ngẩng đầu rồi hít mạnh một hơi, nheo mắt nói: - Lê Sâm, anh chua quá đi!
Lê Sâm: "..."
Tiểu Dữu Tử lại tiến lên một chút, đến gần cậu ấy hơn, ghé vào cổ Lê Sâm hít sâu một hơi: - Quả nhiên là một trái chanh tinh.
…
Ba giây sau.
Lê Sâm giữ chặt vai An Du... đè cậu xuống ghế.
Sau đó, cậu ấy bỏ chạy.